OAN GIA ĐÚNG LÀ KHÓ CHƠI

159.


"Ta và ngươi..."


Đầu óc Ngụy Vô Tiện trống rỗng, thần tình khiếp sợ, mạt ửng hồng lan rộng trên khuôn mặt vốn bị dọa đến tái nhợt nhanh tới mức dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được. Thiếu niên ngày thường mồm mép tép nhảy bỗng dưng không thấy bóng dáng, chỉ để lại một Ngụy Vô Tiện đang lắp ba lắp bắp:


"Sao có thể..."


Nhưng mà tất cả dấu vết trên người đều chứng tỏ rõ ràng họ đã làm những chuyện thất loạn bát tao gì, dù sao cũng không có khả năng hắn tự cắn bản thân được. Vừa rồi lúc tỉnh dậy vẫn còn buồn ngủ, lại cảm giác được sự ấm áp của người bên cạnh đang ôm chặt lấy mình, đầu óc ngay lập tức như bị Thiên Lôi đánh trúng, nổ đoàng một tiếng thiêu đốt cả ngũ tạng, cho nên mới tỉnh táo đến mức không thể tỉnh táo hơn được nữa, đẩy mạnh người bên cạnh sang một bên rồi lăn xuống khỏi giường. Nói cho cùng lúc bình thường toàn ngủ một mình, bỗng dưng xuất hiện thêm một người nữa trên giường, nếu không phải gặp quỷ thì cũng là... gặp ma.


Nhưng mà gặp ma gặp quỷ cũng không khiến hắn hoảng sợ đến mức này. Bỗng dưng Lam Vong Cơ lù lù xuất hiện trước mắt suýt chút nữa là dọa chết hắn rồi.


Xưa nay hai người vốn bất hòa, bỗng nhiên bây giờ nằm chung một giường, lại còn chỉ mặc mình lý y. Một thân bên dưới lý y còn loang lổ dấu hôn cùng vết cắn, tuy rằng hắn không có kinh nghiệm nhưng cũng đã đọc qua không ít tạp thư lộn xộn và Xuân cung đồ, đương nhiên biết những dấu vết đặc thù này có ý nghĩa đại biểu cho cái gì. Bằng chứng vững chắc như núi, khó mà che đậy, cũng không tìm nổi lý do để mà phản bác.


"Ngụy Anh."


Lam Vong Cơ đột ngột lên tiếng. Ngụy Vô Tiện vốn còn đang nỗ lực chỉnh đốn lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu về những chuyện đã xảy ra rồi vân vân và vân vân, lúc này nghe thấy giọng nói của Lam Vong Cơ, cả người cảm thấy không ổn lắm. Vừa nâng mắt lên đã thấy người kia chẳng biết đã xuống giường từ khi nào, đứng yên tại chỗ dùng vẻ mặt phức tạp mà nhìn mình. Đầu óc Ngụy Vô Tiện hỗn loạn vô cùng, vừa nhớ đến chuyện người trước mặt chính là người vừa cách đây không lâu ôm chặt lấy mình nằm ở trên giường, theo bản năng cảnh giác muốn lui về phía sau. Nhưng không hiểu có một cỗ sức mạnh từ đâu ập tới, cường ngạnh ép hắn đứng yên tại chỗ, thắt lưng căng lên thành một đường cong ưu mỹ, chỉ biết cười gượng một tiếng che giấu sự căng thẳng:


"Đợi đã, ngươi muốn làm gì?"


Lam Vong Cơ khẽ nhíu mày lại, giống như thăm dò thử hỏi:


"Ngươi không nhớ rõ?"


Trên mặt thì Ngụy Vô Tiện cố tỏ ra trấn định, nhưng hầu kết trượt lên trượt xuống khi hắn nuốt khan đã tố cáo tất cả, hai mắt nhìn chằm chằm vào y phục có thêu hoa văn mây cuộn của người đang tiến lại gần:


"Nhớ rõ... cái gì?" 


Lam Vong Cơ chậm rãi tiến lại gần hắn, nói từng chữ từng chữ một:


"Ta và ngươi đã là phu thê rồi."


'Cạch!'


Ngụy Vô Tiện khó mà tin được, hai mắt mở lớn, run run lui về phía sau mấy bước, suýt chút nữa thì đụng ngã cái bàn. Ngày trước chỉ có hắn mới hay lấy cái chuyện quái đản này ra làm trò đùa trêu chọc Lam Vong Cơ, bây giờ không hiểu sao người này thế mà dám trêu ngược lại hắn! Đúng thật là thấy quỷ rồi, có khi nào y bị kẻ nào đó đoạt xá rồi không?!


"Lam Trạm..." Khóe miệng Ngụy Vô Tiện run lên, cười không nổi nữa: "Đùa như thế này không vui đâu."


"Không phải nói đùa."


Lam Vong Cơ bình thản nhìn hắn, ngữ khí vô cùng nhẹ nhàng, nhưng mỗi một chữ lại chẳng khác nào một cái búa tạ nện xuống đầu Ngụy Vô Tiện, khiến mặt hắn lập tức trắng bệch:


"Chúng ta cũng đã có phu thê chi thực."


Đại não Ngụy Vô Tiện nổ ầm một tiếng, siết chặt tay đến mức trắng bệch, hơi thở run rẩy nhìn sang chỗ khác, giống như ngoan cố phản kháng đến cùng:


"Sao có thể chứ!"


Y như rằng, từ những dấu vết tràn ngập khắp cơ thể hắn cũng đã bắt đầu hoài nghi đến kết quả này. Nhưng đầu óc giống như vừa trải qua một trận say mụ mị cả đầu, không thể nhớ rõ được tiền căn hậu quả, cho nên từ đầu đến cuối vẫn nhất quyết không chịu tin. Chẳng qua là... xưa nay Lam Vong Cơ luôn nhã chính, cũng không phải kiểu người sẽ tùy tiện lấy chuyện này ra làm trò đùa. Cho nên hắn đúng là đã...


Cảm giác lành lạnh phủ lên cổ tay hắn, Ngụy Vô Tiện vừa ngẩng đầu đã chạm ngay phải một đôi mắt nhạt màu, bỗng dưng trong lòng sinh ra chút sợ hãi vô lý. Nhưng đôi mắt màu lưu ly cực nhạt kia nhìn hắn không chớp, giống như muốn tìm tòi trong đáy mắt hắn chút xao động gì đó, cánh môi mỏng khẽ nhúc nhích, thanh âm trầm thấp nặng nề:


"Rõ ràng mỗi đêm ngươi cùng ta..."


Y nói rất chậm rãi, vừa nói còn vừa cân nhắc câu từ, nhưng chẳng hiểu vì sao Ngụy Vô Tiện lại có thể nghe ra được vài tia ấm ức khó mà tả nổi. Từ lúc bắt đầu nhìn thấy Lam Vong Cơ đến giờ Ngụy Vô Tiện vẫn cảm thấy y có gì đó sai sai, bây giờ khoảng cách giữa hai người gần như vậy mới bỗng dưng hiểu được... hóa ra là bởi vì trên trán y không đeo mạt ngạch. Trước giờ hắn đã quen nhìn dáng vẻ y đeo mạt ngạch, bây giờ không thấy sợi dây thêu hoa văn mây cuộn kia đâu, ngược lại có vẻ tuấn mỹ hơn ngày thường. Ánh nến lập lòe như đang thả từng mạt sáng hư ảo lên khuôn mặt trắng nõn tựa băng điêu ngọc trác kia, đẹp đến mức Ngụy Vô Tiện ngắm ngây cả người. Hắn chưa bao giờ bị y nhìn cực kỳ chăm chú như vậy, chỉ cảm thấy trong đôi mắt phẳng lặng ấy đang giấu giếm thiên ngôn vạn ngữ, lôi kéo hắn phải đọc cho bằng hết. Tuy rằng lúc trước chỉ cần nhìn y thôi là đã thấy ghét rồi, nhưng giờ phút này bản thân hắn cũng không có tiền đồ mà vứt cái ghét ấy lên tận chín tầng mây. Trong lúc hoảng hốt hắn lại cảm nhận được một cánh tay ôm trọn lấy eo mình, bàn tay dịu dàng vuốt ve, chạm vào chỗ nào đó không ngừng day ấn làm toàn thân hắn tê dại ngứa ngáy chẳng khác nào bị điện giật, khiến Ngụy Vô Tiện hệt như bị mê hoặc thần trí mà lắp bắp hỏi lại:


"Cái, cái gì..."


Lam Vong Cơ nói xong mấy chữ kia thì im bặt, dường như khó có thể mở miệng nói tiếp, chỉ buông mi nhìn hắn, cánh tay đang ôm vòng eo nhỏ siết lại chặt hơn, lồng ngực rung động thật khẽ, tựa như cảm thấy có chút bất lực. Mấy ngón tay chai sạn kia cách một lớp vải mỏng vuốt ve làn da hắn, làm cho Ngụy Vô Tiện như bị người khác đoạt xá, lý trí muốn kháng cự, nhưng chẳng hiểu sao cả người mềm nhũn không nhấc nổi tay lên, còn theo bản năng muốn ôm lấy thắt lưng đối phương, mềm mại mà dán vào lồng ngực người ta. Tận đến khi được người ta ôm sát vào lòng, mỗi tấc da thịt chỉ còn cách một lớp vải mỏng là chạm vào nhau, hắn vẫn không tin được rằng trên người mình lại có một chỗ mẫn cảm như vậy, chỉ cần bị người kia vuốt nhẹ một cái đã toàn thân run rẩy chân mềm như bún, đến sức mở miệng nói chuyện cũng không còn. Mạt hồng nhạt lặng lẽ tràn ra trên khuôn mặt tuấn lãng, hệt như cánh hoa đào xinh đẹp nở rộ giữa trời đông giá rét, chóp mũi ửng đỏ khẽ run lên. Từ đầu xuống chân bị một ngọn lửa không thể gọi tên thiêu đốt, trái tim đập ngày càng nhanh.


Rõ ràng là vô cùng hoảng hốt, nhưng lại mơ hồ như có chút chờ mong thứ gì đó, bàn tay đang chống trước ngực Lam Vong Cơ mềm nhũn ra, hai chân run rẩy tựa vào cái bàn sau lưng cố đứng vững, miệng hanh lưỡi khô mà nhìn khuôn mặt Lam Vong Cơ đang ghé sát lại gần.


"Ngươi đã nói... ngươi yêu ta."


Giọng nói truyền ra từ đôi môi đang cách hắn rất gần, hơi thở ấm áp ướt át như quấn quýt lấy từng chữ trầm thấp từ tính kia, làm Ngụy Vô Tiện không khống chế nổi sự tê dại run rẩy lan tràn khắp kinh mạch, thân thể chẳng chịu nghe lời mà mềm nhũn trong ngực Lam Vong Cơ. Đôi mắt đen láy phủ một tầng hơi nước mông lung, ngây ngẩn nhìn chằm chằm vào đôi môi chuẩn bị hạ xuống lại đứng yên tại chỗ. Lam Vong Cơ buông mi nhìn hắn, tuy đôi môi mím chặt nhưng vẫn mềm mại mê người như trước, làm Ngụy Vô Tiện cảm thấy cổ họng khô khốc. Càng ghé lại gần, mùi đàn hương càng thêm nồng nàn, tràn khắp khoang mũi, chẳng khác nào ma dược tẩm sâu vào tận xương tủy, mê hoặc thần trí, khiến hắn không nỡ rời mắt dù chỉ nửa điểm, bàn tay đang nắm lấy vạt áo Lam Vong Cơ vô thức siết chặt.
Lam Vong Cơ vốn muốn thử xem trí nhớ của Ngụy Vô Tiện rốt cuộc là đã khôi phục được đến mức độ nào rồi, trước mắt cảm thấy chuyện này chưa làm rõ thì rất khó xử lý, chỉ có thể liên tục thử thăm dò hắn... Lúc trước Ôn Tình đã từng nhắc nhở qua hắn có thể sẽ mất đi trí nhớ, nhưng khi tình huống này thật sự xảy ra thì trái tim vẫn cảm thấy nặng nề vô cùng, lại chẳng thể trách móc được bất kỳ người nào. Y còn muốn cho Ngụy Vô Tiện cơ hội từ từ nhớ lại, nhưng nói chung là bị tâm tính thiếu niên vừa mới thành thân xong chi phối, hôm nay có quá nhiều biến cố xảy ra, khiến y cảm thấy như đã lâu lắm rồi không được chạm vào tiểu đạo lữ mười sáu tuổi của mình, trong lòng cố gắng chịu đựng tới mức cực hạn. May mà người đang dựa vào ngực y tuy trí nhớ trở về thời điểm hơn một tháng trước, nhưng thân thể vẫn theo bản năng không khước từ sự thân mật của y, ngược lại lúc này còn ngước đôi mắt ngập nước lên như thường ngày chờ đợi được hôn, đáng yêu vô cùng.


Yết hầu Lam Vong Cơ khẽ run lên, bàn tay đang vỗ về thắt lưng thiếu niên chuyển lên vuốt ve mặt hắn, sự tự chủ trong chốc lát sụp đổ hoàn toàn. Vốn chỉ muốn nắm lấy tay người kia, thế mà lại không kiềm chế nổi tình cảm mà ôm cả người hắn vào lòng, khẽ hít hà mùi cỏ xanh tươi mát nhàn nhạt trên cơ thể người thương, sau đó không khống chế được bản thân thử thăm dò tiếp cận đôi môi mềm mại kia. Bất chợt, người trong ngực y chấn động, cũng không biết lấy đâu ra sức lực vô cùng lớn mà giãy một cái hệt như con cá quẫy mạnh, dồn sức thoát khỏi cái ôm của y!


'Roẹt!'


Thân kiếm rung lên, linh quang chợt lóe. Cửa lớn rõ ràng đã đóng chặt bị 'rầm' một tiếng đạp mở, gió lạnh lập tức rít gào thổi thốc vào bên trong, khiến khung cửa sổ cũng 'kẽo kẹt kẽo kẹt' khép mở không ngừng.


"..."


Cảm xúc ấm áp trong lồng ngực trong nháy mắt trượt qua đầu ngón tay rồi biến mất, hoảng hốt hệt như bị ma quỷ đuổi đánh phía sau.


Ngụy Vô Tiện... bỏ chạy rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc