OAN GIA ĐÚNG LÀ KHÓ CHƠI

125.


Lam Vong Cơ luồn tay vào mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Ngụy Vô Tiện, vuốt ve thiếu niên lúc này ngoan như một cục bông nhỏ. Hơi thở của Ngụy Vô Tiện đều đặn, vùi đầu vào lồng ngực y không hề nhúc nhích. Hàng mi dài khẽ rung che đi thần sắc trong đôi mắt nhạt màu, một tay vô cùng dịu dàng mà nhéo nhéo ngón tay Ngụy Vô Tiện, vuốt dọc lên xuống mơn trớn cổ tay thon gọn. Tay còn lại vốn đang nhẹ nhàng chăm sóc mấy sợi tóc đen mềm cũng trượt xuống dưới, chạm lên mặt Ngụy Vô Tiện.


Thiếu niên da thịt mịn màng, hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái nhưng vẫn tràn ngập sức sống bừng bừng, lúc này còn phảng phất như được bao bọc bởi một tầng mùi đàn hương thoang thoảng, giống như từ đầu đến chân đều mang đầy dấu vết của y. Màn cũng chưa được xốc lên, ánh nến le lói cố gắng xuyên qua vải lụa mỏng chui vào bên trong, dừng lại trên khuôn mặt ửng hồng ướt đẫm mồ hôi của Ngụy Vô Tiện, hình ảnh đó rơi vào đáy mắt khiến trái tim Lam Vong Cơ rung động không thôi, lẳng lặng ghé sát vào thêm một chút. Chắc Ngụy Vô Tiện đã ngủ say rồi, cánh môi mềm mại đỏ mọng hơi hé ra, để lộ đầu lưỡi nhỏ thơm mềm cùng hàm răng đều đặn, rõ ràng là dáng vẻ vô cùng thích hợp cho một nụ hôn, hoặc là đang trông chờ ai đến hôn hắn vậy.


Ánh mắt Lam Vong Cơ lóe lên một cái, im lặng.


Lúc lâu sau, y lại không một tiếng động nhẹ nhàng chậm rãi nghiêng đầu sang một bên, khó kiềm chế nổi tình cảm mà nhìn chằm chằm vào phiến môi mê người kia, ngón tay khẽ cuộn lại, nâng tay muốn đỡ lấy gáy Ngụy Vô Tiện. Nhưng nụ hôn còn chưa hạ xuống thì đã đột nhiên khựng lại tại chỗ.


"..."


Lam Vong Cơ mím môi, cả người cứng đờ, buông lỏng tay đang đỡ gáy Ngụy Vô Tiện ra, kéo chăn lên cao một chút, che đi đầu vai trần trụi đang lộ ra bên ngoài. Y đè nén cảm giác xấu hổ xuống, thanh âm rất nhẹ:


"Tỉnh từ khi nào?"


Người trong ngực 'phụt' một tiếng, bật cười. Ngụy Vô Tiện mở mắt, bên trong không hề có lấy một chút cảm giác ngái ngủ, nhìn qua trái lại tỉnh táo khác thường. Khóe miệng hắn mang theo ý cười, kéo dài giọng, ra vẻ đầy ý vị thâm trường:


"Không nghĩ đến trong lúc người khác ngủ, Lam nhị công tử lại có thể làm nhiều thứ mờ ám như vậy nha."


Lam Vong Cơ: "..."


Vừa rồi, lúc ghé sát vào y mới nhận ra hơi thở Ngụy Vô Tiện có chút sai sai. Nếu như đang ngủ say thì tại sao ngay lúc y ghé sát tới muốn hôn hô hấp của hắn lại bỗng dưng trở nên rất nhẹ, giống như đang chờ đợi cái gì đó vậy. Lam Vong Cơ ra vẻ trấn định ôm sát hắn vào lòng, hỏi:


"Tỉnh lâu chưa?"


Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt:


"Ngươi đoán xem."


Lam Vong Cơ chỉ lẳng lặng nhìn hắn. Ngụy Vô Tiện đáp:


"Hình như là 'của ta'?"


"..." Lam Vong Cơ siết chặt lấy chăn đệm.


Ngụy Vô Tiện nói tiếp:


"Vẫn còn muốn hôn trộm ta cơ à?"


Lam Vong Cơ: "..."


Lam Vong Cơ ấn đầu hắn sâu vào trong ngực, khó khăn nói:


"Ngủ đi."


Ngụy Vô Tiện nhịn cười đến mức giọng nói cũng run lên:


"Ngươi nói ngươi xem, thích thì hôn, người cũng là của ngươi rồi, còn lén lút làm cái gì hả?"


Hắn nói xong bèn ngọ nguậy chui ra khỏi vòng tay của Lam Vong Cơ, phối hợp nghiêng đầu lại gần, chỉ chỉ vào môi mình, nói:


"Tới tới tới, cho Lam nhị công tử hôn thỏa thích."


Lam Vong Cơ thẹn quá hóa giận giữ chặt hắn, cúi đầu cắn một phát lên đôi môi căng mọng kia, làm Ngụy Vô Tiện phải oai oái kêu đau. Nhưng mà đau đớn chỉ kéo dài trong chớp mắt, khuôn mặt đang nhăn tít lại của Ngụy Vô Tiện nhanh chóng giãn ra, thần sắc mê man ửng hồng, hừ nhẹ một tiếng rồi vòng cánh tay bủn rủn lên câu lấy cổ tiểu phu quân nhà mình, ngoan ngoãn hé môi ra, để đầu lưỡi đang liếm ngoài hàm răng tiến vào, vô cùng nhẹ nhàng lướt phớt qua vành môi, thuận theo khóe miệng khẽ nhếch đẩy nụ hôn đi sâu hơn. Ngụy Vô Tiện khẽ thở dốc, thắt lưng thon gọn được Lam Vong Cơ không ngừng vuốt ve, cảm giác tê dại làm hắn vô thức cuộn chặt đầu ngón chân, tiếng nước ướt át vang lên giữa lúc môi lưỡi triền miên. Sự dịu dàng này làm cho phần tức giận vì bị hôn ác liệt đến mức thở dốc của hắn được an ủi phần nào, cảm nhận được rằng giờ phút này Lam Vong Cơ như đang xin lỗi dỗ dành sự mệt mỏi của hắn sau khi xong việc.


Người trong lòng được hôn thì mềm nhũn, hai người ướt đẫm mồ hôi da thịt thân cận, cọ qua cọ lại cũng đủ mang lại khoái cảm, hệt như sau khi nước sữa giao hòa thân thể ngày càng trở nên hòa hợp, cả người như được ngâm trong suối nước nóng, làm cho Lam Vong Cơ không kìm lòng nổi mà hôn càng lúc càng sâu hơn. Thế nhưng người kia lại bỗng dưng run lên, bàn tay mềm mại níu lấy vai y, tiếng thở dốc ngày càng nhanh, còn mang theo vài phần đáng thương. Dưới thân hắn mạnh mẽ siết chặt, mút đến mức Lam Vong Cơ hít thở không thông, tính khí sau khi bắn xong đã mềm nhũn rũ xuống bị ngậm chặt đến mức muốn cương lên lần nữa đến nơi rồi. Hai người gần như đồng thời dứt ra khỏi nụ hôn, cả người cứng đờ như tượng đá. Ngụy Vô Tiện vùi đầu cọ cọ vào ngực Lam Vong Cơ, thở hổn hển một lúc lâu, hậu huyệt không khống chế nổi mà liên tục co rút, hắn hình như cũng có chút khó mà mở miệng:


"Lam Trạm..."


Lam Vong Cơ hơi siết tay lại, vành tai đỏ bừng, hàng mi dài rũ xuống che đi dao động nơi đáy mắt:


"Ơi."


Hơi thở vương vấn ở hõm cổ vừa ướt át vừa mê người, khiến trái tim y đập loạn nhịp hệt như đánh trống trong lồng ngực. Ngụy Vô Tiện nằm trong lòng y hoàn toàn có thể nghe đầy đủ rõ ràng từng nhịp tim gấp gáp, để hắn có thể biết rằng thật ra y cũng như hắn, trong lòng cũng không hề bình tĩnh... thậm chí còn có chút bối rối hơn. Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, cả hai người bọn họ đều mạnh mẽ bỏ qua một chuyện, ai cũng không nhắc đến. Giống như là không thể không biết xấu hổ mà nhắc tới, cứ xem như không có gì cả, sợ rằng nếu nhắc đến cả hai bên đều sẽ cảm thấy kỳ quái. Nếu như không phải vừa rồi Lam Vong Cơ theo đà cắm vào quá sâu, chạm đến điểm mềm mại đã bị thao đến sưng phù bên trong Ngụy Vô Tiện, làm cho dũng đạo bị chà đạp quá mức đáng thương co rút lại, có lẽ hai người sẽ vì xấu hổ ngại ngùng mà nằm cả đêm không nhắc đến vấn đề này.


"Cái này..." Ngụy Vô Tiện mài mấy đầu ngón tay vào lòng bàn tay của chính mình, miết qua miết lại, hiếm khi ấp úng nói: "Ta nghĩ là..."


Lam Vong Cơ: "Ừm.."


Ngụy Vô Tiện nghe thấy vậy thì vụng về cười một tiếng, nâng đôi mắt lấp lánh lên, chăm chú nhìn người trước mắt:


"Hay là ngươi... rút ra trước đã?"

Bình luận

Truyện đang đọc