OAN GIA ĐÚNG LÀ KHÓ CHƠI

38.


Hắn cứ cúi đầu lầm lũi đi một lúc lâu, tận đến khi đi đến cạnh một cái hồ nhỏ, chắc là được người xưa đào lên để trữ nước cho những người trốn trong địa đạo. Ngụy Vô Tiện cúi người dò xét một chút, phát hiện ra nước bên trong không hề lưu động, cho nên dưới đáy hồ chắc chắn không có đường thông ra ngoài, tâm trạng vốn có chút khởi sắc lại chìm xuống.


"Quả nhiên..."


Ngụy Vô Tiện cúi đầu thở dài, mệt mỏi dựa vào vách đá. Địa đạo dài đằng đẵng lại tối đen như mực, khiến cho người ta vừa nhìn đã thấy lạnh hết cả người. Nhưng giờ phút này, đối với Ngụy Vô Tiện mà nói, nó lại giống như một gáo nước lạnh dội thẳng lên đầu hắn, khiến bản thân Ngụy Vô Tiện cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều. Nếu như hắn tiếp tục ở cùng Lam Vong Cơ, thật sự sẽ ngột ngạt đến hỏng luôn mất.


Ngụy Vô Tiện chắp tay sau lưng, đảo qua đảo lại giống hệt một con kiến không xác định được phương hướng. Nghĩ lại những chuyện vừa mới xảy ra...


Quá khủng bố rồi!


Chẳng lẽ hắn thực sự động tâm với Lam Vong Cơ thật sao???


Thành thành thành thành thân rồi vẫn không nên hôn mới đúng! Chẳng lẽ chỉ cần hôn một hai lần sẽ lập tức thích y thật sao?!!!


Ngụy Vô Tiện cảm thấy cực kỳ không ổn, miệng đắng lưỡi khô, đến mấy đầu ngón tay cũng bắt đầu khẽ run.


Hắn chưa từng thích ai, trong lúc nhất thời cũng không hiểu rõ được cảm giác lúc này là gì, chỉ thấy trong lòng ngứa ngáy muốn chết, đầu óc không ngừng nhớ đến dư vị của đôi môi mềm mại kia cùng với những lời mà Lam Vong Cơ đã nói. Ngụy Vô Tiện buồn phiền vò vò tóc, trái tim điên cuồng đập từng nhịp thình thịch. Hắn thầm nghĩ: Ngụy Vô Tiện ơi là Ngụy Vô Tiện, ngươi thật sự xem Lam Vong Cơ là phu quân của mình rồi sao? Thành thân xong thì lập tức thích y? Lạ lùng quá rồi đấy.


Theo lý mà nói, từ trước đến giờ hắn chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ thích một nam nhân, hơn nữa lúc mới biết phải thành thân, hắn vẫn luôn rất chống đối chuyện này. Lúc trêu chọc Lam Vong Cơ cũng chưa từng để ý đến cảm giác của y, chỉ nghĩ cách làm sao có thể gây rối đến mức hai người trở mặt thành thù mới tốt. Nhưng càng nghĩ Ngụy Vô Tiện lại càng thấy mình vô lý.


Khoan đã... Lam Trạm có lỗi gì không?


Trong lễ Trảo Chu túm lấy người ta cũng là mình, từ đầu đến cuối Lam Vong Cơ chỉ vì muốn giúp mình thu dọn cái cục diện rối rắm này mà thôi. Lại còn vì mình không nói một lời đã bỏ xuống núi, y phải đi theo, cho nên mới rơi vào tình cảnh nguy hiểm thế này. Nhưng mà y vẫn luôn không oán không giận, cố gắng hoàn thành trách nhiệm của một phu quân, giúp mình tống cổ chó dữ, nắn lại khớp xương, an ủi mình, dỗ dành mình.


Con mẹ nó, cho dù là sắt đá thì cũng rung động thôi!


Lam Vong Cơ người này, thật sự quá tốt, lại quá khoan dung! Cho nên mới có thể dung túng mình được đằng chân lân đằng đầu như vậy.


Còn bản thân mình thì sao, lúc nào cũng làm khó dễ y, nhưng lúc hôn lại không đẩy y ra, lại còn bịa chuyện để lợi dụng đối phương nữa.


Chẳng có lẽ...


Ngụy Vô Tiện dừng bước, một cơn ớn lạnh từ dưới lòng bàn chân lan dần khắp cơ thể, khiến cả người hắn cứng lại.


Một ý nghĩ chưa bao giờ ngờ tới dần dần hình thành trong lòng hắn, khiến cho hắn sợ hãi đến mức không dám tin tưởng, bàn tay đang buông thõng bên người túm chặt lấy vạt áo đến mức trắng bệch.


Hắn chán ghét Lam Vong Cơ như vậy... chẳng lẽ không phải phần lớn là do tâm lý bài xích chuyện kia hay sao???


Ngụy Vô Tiện nghĩ lại từng chuyện một, cuối cùng cũng nhận ra mình sai ở đâu.


Trong đầu hắn hết lần này đến lần khác thôi miên chính mình rằng: không được thích người này, bởi vì hai người vốn là vì cái hôn ước hoang đường kia mới buộc phải dính chặt lấy nhau, hơn nữa cả hai đều là nam nhân, từ nhỏ nhìn nhau đã không vừa mắt, ở bên nhau nhất định sẽ chẳng vui vẻ gì. Cho nên từ khi bắt đầu biết đến cái hôn ước đó, hắn luôn ôm một bụng uất ức cùng hờn giận, sau đó đổ tất cả những thứ cảm xúc tiêu cực này lên đầu Lam Vong Cơ.


Vậy thì ai mới là người quá đáng ở đây?


Ngụy Vô Tiện hít một ngụm khí lạnh, giống như gió rét mùa đông len vào trong đáy lòng, ngón tay bắt đầu run rẩy, tĩnh mạch nơi thái dương nảy lên từng hồi đau nhức. Hắn chầm chậm nhắm mắt lại, thầm nghĩ: Không phải là Lam Trạm...


Nói cho cùng, từ đầu đến cuối Lam Vong Cơ không hề sai.


Không chỉ không sai, mà còn phải miễn cưỡng nhận lấy toàn bộ địch ý cùng những lần nổi giận vô duyên vô cớ của Ngụy Vô Tiện. Sau đó, thứ y trả lại cho hắn, ngoài khoan dung cũng chỉ có nuông chiều.


Đầu Ngụy Vô Tiện nhức đến phát điên. Hắn chán nản ôm lấy đầu, nặng nề mà đập đập vào vách đá một cái, hơi thở hỗn loạn, nghiến răng nghiến lợi mà run rẩy gầm lên một câu:


"Con mẹ nó... Ta đã làm cái chó gì vậy chứ!"


Cái trán đập vào vách đá đến đỏ ửng hắn cũng không thèm để ý, chỉ đứng lên đảo đi đảo lại tại chỗ, hơi thở càng lúc càng dồn dập, giống hệt như một con thú bị sập bẫy. Lúc này hắn chỉ hận không thể cắn chết bản thân mấy ngày trước càn rỡ hết lần này đến lần khác.


Chính mình còn bịa đặt, lén lút vụng trộm mà ăn đậu hũ Lam Trạm!


Còn lôi kéo Lam Trạm đến cái nơi quỷ quái này! Đã khiến cả hai không thể ra ngoài được thì chớ, còn hại Lam Trạm bị thương!


Con mẹ nó chứ...


Ngụy Vô Tiện mệt mỏi ngồi xổm xuống đất, lồng ngực phập phồng kịch liệt như thể vừa phải chịu đả kích thật lớn, mấy ngón tay dùng sức mà vò đầu bứt tai, khiến cho da đầu cũng trở nên tê dại. Chỉ cần hít thở thôi hắn cũng thấy đau đến không chịu nổi, lục phủ ngũ tạng giống hệt như một thanh kiếm đúc dở đang vùi mình trong bể rèn, từng luồng gió nóng vô cùng độc ác phần phật phần phật quất khắp thân thể, làm cho giọng nói cũng trở nên run rẩy:


"Ta đúng là... một tên khốn nạn mà!"


Cổ họng Ngụy Vô Tiện khản đặc rồi, nghiến răng nghiến lợi mà thốt lên một câu như vậy. Tất cả những suy nghĩ trong đầu hắn bây giờ rối như tơ vò, đến nuốt nước bọt cũng khó khăn giống như đang hít phải một ngụm khói nồng nặc nóng rẫy, run run nói từng chữ:


"Lam Trạm y..."


Y rõ ràng là một người mạnh mẽ như vậy, mà bây giờ đến một chút linh lực cũng không còn...


Bỗng nhiên Ngụy Vô Tiện đứng phắt dậy, hình như là nhớ ra chuyện gì đó, trong lòng lo lắng đến cực hạn, lập tức chuyển hướng quay ngược lại chỗ mà khi nãy hắn vừa chạy trốn trối chết.


Đúng là hồ đồ mà, Lam Trạm không có linh lực, sao lại có thể ném lại mình y ở đó chứ?


Nhỡ may... nhỡ may đụng độ với Huyễn yêu thì phải làm sao bây giờ?!


Cũng may là hắn vẫn chưa đi xa lắm, trong lúc vội vàng còn chạy cực nhanh, chớp mắt một cái đã chạy đến chỗ có ánh sáng, đầu đầy mồ hôi. Ngụy Vô Tiện chống tay lên vách đá, hỏa chiết tử đang lặng lẽ cháy đâm vào mắt hắn. Tầm nhìn bị hạn chế, cho nên chỉ thấy được góc áo trắng như tuyết của Lam Vong Cơ. Tâm trạng của hắn dần dần ổn định, chỉnh đi chỉnh lại quần áo, đến khi nhìn qua như chưa hề hoảng hốt rồi mới khoanh tay trước ngực, bước từng bước quay về chỗ cũ. Càng đến gần, hắn càng nhìn rõ vạt áo màu trắng theo động tác ngồi mà trải rộng trên mặt đất. Ngụy Vô Tiện cười thành tiếng, nói:


"Lam Trạm, ta vừa thấy một cái hồ bên kia, chúng ta có thể..."


Câu nói của hắn bỗng nhiên khựng lại, ngừng ngay ở khóe môi, hai mắt khó tin mà trừng lớn.


Quần áo màu đen đã cởi được một nửa, tùy tiện vương vãi trên mặt đất, quấn quýt với vạt áo màu trắng kia. Da thịt trắng nõn lấp ló dưới trung y mỏng manh, khuôn ngực phấn nộn như ẩn như hiện cùng với bờ mông cong đang vểnh lên. Mái tóc đen rối tung xõa trên đầu vai trần trụi trơn nhẵn, dây buộc tóc đỏ tươi cùng vài sợi tóc buông lơi hờ hững cuốn vào đầu ngón tay thon dài. Khuôn mặt nghiêng nghiêng vừa ngoan ngoãn vừa phục tùng, còn mang theo sự ỷ lại hoàn toàn, quyến rũ đến cực điểm mà ngẩng đầu nhìn thiếu niên thanh tuấn kia. 


Một người giống mình như đúc, nửa ngồi nửa quỳ bên chân Lam Vong Cơ, dần dần rướn người lên như muốn hôn đến nơi, ngay cả hơi thở cũng đã quấn quýt lấy nhau rồi. Hàng mi đen dài của Lam Vong Cơ buông xuống, khiến hắn không cách nào nhìn rõ thần sắc của y, nhưng mà từ trên xuống dưới không bị thương, cả người hình như cũng không bị quản chế, tuy không đụng chạm thân mật nhưng cũng chẳng hề tránh né. Y chỉ lẳng lặng nhìn người trước mặt, để mặc người kia thở dốc từng hơi ngọt ngào ướt át, ngửa đầu muốn hôn lên khóe môi mình.


"Lam nhị ca ca..."


"Hai người các ngươi..."


Ngụy Vô Tiện chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ nhìn thấy một màn xuân cung sống của chính mình bày ra trước mắt, lông tơ khắp người xù hết cả lên, lửa giận bốc cháy ngùn ngụt đến tận đỉnh đầu, nói gần như rống:


"Đang làm cái quái gì thế hả?!"


Hắn vung tay lên, linh lực lập tức ngưng tụ thành một kích, đánh thẳng về phía "Ngụy Vô Tiện" đang ngồi xổm bên chân Lam Vong Cơ. Nhưng mà "Ngụy Vô Tiện" này hình như đã sớm nghe được tiếng bước chân của hắn, nhanh chóng lăn sang một bên tránh né. Mái tóc tán loạn xõa trên đầu vai, che khuất đi một nửa khuôn mặt tuấn tú. "Hắn" quay đầu lại cười lạnh một tiếng, sao đó vô thanh vô tức mà lẳng lặng biến mất trong không gian tối đen như mực. Thấy Huyễn yêu đã chạy mất bóng, Ngụy Vô Tiện hai bước thành một vọt đến bên cạnh Lam Vong Cơ, túm chặt lấy cổ tay y, đáy mắt ngập tràn tơ máu.


"Ngươi... ngươi có bị thương hay không?"


Hắn xem xét Lam Vong Cơ từ trên xuống dưới, may mắn thay không phát hiện ra miệng vết thương nào trên người y cả.


"Không có." Lam Vong Cơ nhíu mày nói: "Ngụy Anh, vừa rồi..."


"Ngươi không nhận ra đó là Huyễn yêu sao? Nguy hiểm như vậy, nhỡ may xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ."


Ngụy Vô Tiện nặng nề thở gấp hai tiếng, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, túm chặt lấy quần áo của y, không để cho Lam Vong Cơ nói hết câu:


"Còn nữa, các ngươi đã làm gì rồi, sao ngươi lại chạm vào nó..."


Hắn dừng lại một chút, nghiến răng nghiến lợi nói:


"Không đúng, là nó chạm vào ngươi? Nó hôn ngươi? Đến cùng thì vừa rồi hai ngươi đã làm cái gì hả?"


Lam Vong Cơ: "..."


Lam Vong Cơ buông Tùy Tiện nãy giờ vẫn giấu dưới ống tay áo xuống, cảm thấy mình phải giải thích một chút:


"Ngụy Anh."


Ngụy Vô Tiện buột miệng "Đệt" một tiếng, tức giận nói:


"Các ngươi hôn nhau rồi đúng không hả? Đến quần áo cũng cởi xong rồi còn gì! Nó hôn ngươi ngươi không biết tránh sao?!!"


Lam Vong Cơ nói:


"Thật ra..."


Y còn chưa nói hết câu đã cảm thấy cái gì nóng ấm áp lên môi mình, sự kinh ngạc tràn đầy đáy mắt nhạt màu. Ngụy Vô Tiện thô bạo giữ lấy gáy y, giống hết một con thú nhỏ tức giận đến cực điểm, hung dữ mà cắn lên môi của Lam Vong Cơ, cả người chìm trong cơn giận, nói chẳng rõ câu nhưng vẫn gằn từng chữ từng chữ một:


"Ngươi... chỉ được hôn, mình ta!" 


_____///_____


Ô hay bạn Nguỵ Ink, bạn yêu thì hong yêu, mồm bạn nói hong yêu nha =))))
Xong đến khi thấy người ta (hình như) hôn người khác bạn lại ghen lồng ghen lộn lên là như nào =))))
Bạn khó hiểu thế bạn êi =))))

Bình luận

Truyện đang đọc