OAN GIA ĐÚNG LÀ KHÓ CHƠI

21.


"Ối Ngụy huynh, hôm nay chúng ta không về Vân Thâm Bất Tri Xứ thật à." Nhiếp Hoài Tang thấy Ngụy Vô Tiện mang theo hành lý, còn dẫn bọn họ đi tìm khách điếm thì biết ngay người này nói "ra ngoài chơi mấy ngày" cũng không phải là nói cho vui thôi.


Nơi này là trấn Thúy Tùng, so với trấn Thải Y thì cách Vân Thâm Bất Tri Xứ xa hơn một chút. Mặc dù trong tên trấn có một chữ "Thúy*" nhưng phóng tầm mắt ra xa thì thấy xung quanh toàn là núi hoang, chỉ có một cái trấn nằm ẩn mình giữa cái chốn hoang vu hẻo lánh này, tuy chỉ là một cái trấn bé tí nhưng cái gì cũng có*.


(*Thúy: màu xanh biếc.


*Câu gốc là 麻雀虽小五脏俱全: Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ. Là một câu thành ngữ, ý chỉ những vật nhỏ bé hoặc những nơi có quy mô không lớn nhưng bên trong lại vô cùng đầy đủ, xuất phát từ điển tích Vây thành "Ma tước tuy nhỏ, ngũ tạng đầy đủ, vũ khí quân dụng cần thiết đều có sẵn, chỉ là thành không lớn thôi.")


Trong miệng Ngụy Vô Tiện còn ngậm một khối mứt lê, lúng ba lúng búng nói:


"Đương nhiên là thật rồi, nhân lúc lão cổ bản kia còn chưa về, chúng ta phải xuống núi chơi một lượt cho đã."


Nhiếp Hoài Tang nhìn tay nải vừa bị Ngụy Vô Tiện không một tiếng động cất vào túi Càn khôn, lại nhìn mấy người đồng hành xuống núi thật nhẹ nhàng, chẳng mang theo túi nhỏ túi lớn nào, thầm nghĩ: Ngươi đâu phải là ra ngoài chơi, còn không phải là cãi nhau với Lam nhị công tử, sau đó bỏ nhà ra đi thôi sao.


Ngụy Vô Tiện đưa mắt liếc gã một cái, nhai nhai hai ba cái rồi nuốt miếng mứt lê xuống bụng, nhướng mày nói:


"Không phải là ta bỏ nhà ra đi đâu, đi tìm chút không gian cho riêng mình thôi... Cũng đâu nhất thiết phải dính lấy Lam Trạm mỗi ngày phải không."


Nhiếp Hoài Tang nghẹn họng. Ngụy Vô Tiện chép chép miệng thưởng thức nốt dư vị còn sót lại, sự bực bội lập tức sôi ùng ục dưới đáy lòng.


Mấy ngày nay hắn đã nhận thấy Lam Vong Cơ có gì đó sai sai, nhưng lại không nói rõ ra được cụ thể là sai chỗ nào, đối xử với mình tỉ mỉ chu đáo đến mức khiến người ta phát sợ. Làm cho Ngụy Vô Tiện lúc nào cũng lo lắng y sẽ sau thu xử trảm mình, cái loại đãi ngộ đặc biệt này khiến cả người hắn cảm thấy chẳng tự nhiên chút nào.


Nhớ lại sáng nay trước khi Lam Vong Cơ ra ngoài, hai người còn hôn nhau một lúc lâu, sau đó y cắn nhẹ môi dưới của hắn rồi mới buông ra, chần chừ một lúc rồi lặng lẽ vươn tay vén mấy sợi tóc đang lòa xòa bên khóe mắt hắn ra sau tai. Cả người Ngụy Vô Tiện run lên, vừa lúng túng lại vừa có chút rung động, chẳng hiểu sao bỗng dưng cảm thấy xấu hổ chết đi được.


Hắn vốn là người sống tám trăm năm có khi cũng không biết thẹn, lại chỉ vì bị người ta trêu chọc mấy lọn tóc mà ngượng đến mức mặt đỏ tai hồng.


Cái này con mẹ nó cũng quá... buồn nôn đi, khiến cho người ta sợ hãi!


Người không biết còn tưởng rằng bọn họ là đôi chim liền cánh tình cảm sâu đậm yêu nhau nhiều năm đấy!


Ngụy Vô Tiện lượn qua lượn lại trong phòng đến hơn mười vòng, nghĩ rằng đúng là không thể tiếp diễn tình trạng này nữa, nếu không hắn có linh cảm rằng lúc nào đó hai người sẽ bước vào một mối quan hệ ngoài dự tính, hơn nữa còn là một loại quan hệ hắn chưa từng tìm hiểu qua bao giờ. Lúc hắn lấy lại được tinh thần thì chẳng biết mình đã gói ghém tay nải xong từ lúc nào rồi, lo lắng không yên vội vàng lôi kéo thêm mấy thiếu niên nữa xuống núi, giả vờ như đi du ngoạn, nhưng thực ra là chạy càng xa càng tốt. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: mặc kệ chuyện gì xảy ra, hắn phải thanh tịnh mấy ngày đã rồi tính tiếp.


Tuy nhìn qua thì giống bỏ nhà ra đi, trốn tránh Lam Vong Cơ, đổi ý chuyện hôn ước và "Khế", nhưng trước hết hắn cần mấy ngày để bình tĩnh lại đã. Nếu như tiếp tục để Lam Vong Cơ hôn thêm mấy lần rồi lại vuốt ve mặt, không chừng sẽ... Ngụy Vô Tiện chỉ vừa mới nghĩ đến Lam Vong Cơ đã bắt đầu vô thức hít sâu một hơn, hơn nửa ngày mới có thể ổn định được tâm tình đang xao động của mình. Hắn hạ giọng xuống, nói với ông chủ khách điếm:


"Lão bản, cho..." Hắn quay đầu lại nhìn Nhiếp Hoài Tang, thêm hai người đi theo phía sau nữa, nói tiếp: "Bốn gian phòng đi"


Ông chủ xoa xoa tay, có chút khó xử, nói:


"Khách quan, mấy ngày gần đây nhiều khách quá, không còn đủ bốn phòng đâu..."


Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: Dọc đường mình đến đây làm gì thấy ai đâu, cái trấn bé tí tẹo trong núi hoang này mà cũng nhiều khách thế á.


Hắn cười nói:


"Vậy thì còn bao nhiêu gian lấy bấy nhiêu gian đi."


"Còn thừa lại hai gian." Ông chủ nói: "Tuy rằng chỉ có một cái giường nhưng hai người ngủ vẫn đủ đấy."


Ngụy Vô Tiện gật đầu:


"Được rồi, vậy thì cho hai gian."


Hắn với tay vào trong ngực sờ sờ, lập tức khựng lại, nhận ra lúc nãy chỉ vội vàng gói ghém quần áo, đến một cắc bạc cũng không cầm theo. Ngụy Vô Tiện quay đầu nhìn Nhiếp Hoài Tang, nói:


"Nhiếp huynh, ta ra ngoài quên mang tiền rồi, cho mượn đi, khi nào về trả ngươi sau."


Nhiếp Hoài Tang có chút khó xử, dùng quạt giấy che nửa mặt lại, lưỡng lự nói:


"Ngụy huynh, ta bỏ tiền cũng không thành vấn đề, chẳng qua là..."


Ngụy Vô Tiện hỏi:


"Chẳng qua cái gì?"


Nhiếp Hoài Tang nói:


"Chẳng qua là có hai phòng thôi thì ngủ kiểu gì?"


Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên nói:


"Không phải lão bản nói hai người ngủ một giường vẫn thoải mái sao. Ta với ngươi một giường, Trần huynh với Lý huynh một giường, có gì khó đâu?"


Nghe hắn nói vậy Nhiếp Hoài Tang lập tức nhíu chặt mi tâm, giống như cực kỳ khó xử:


"Ngụy huynh, nếu là trước đây thì hai đại nam nhân cùng ngủ một giường cũng chẳng vấn đề gì. Nhưng bây giờ ngươi..."


Giọng nói của Nhiếp Hoài Tang ngày càng nhỏ, quạt giấy cũng che khuất mắt đến nơi rồi, không biết nên nói tiếp như thế nào mới ổn. Ngụy Vô Tiện ngơ ngác hỏi:


"Bây giờ thì sao?"


Nhiếp Hoài Tang phẩy phẩy quạt không ngừng, cũng không biết có phải là đang run rẩy hay không, lắp ba lắp bắp, như thể khó khăn lắm mới nói được thành câu:


"Nhưng mà bây giờ ngươi là người đã có phu quân rồi, nếu làm vậy thì có chút không ổn lắm đâu. Nếu như để Lam nhị công tử biết được..."


Ngụy Vô Tiện: "..."


Trong lòng Ngụy Vô Tiện tức đến mức phun ra máu tươi, suýt chút nữa thì phun thẳng vào mặt Nhiếp Hoài Tang luôn.


Người đã có phu quân cái quái gì chứ, sợ Lam Vong Cơ thì cứ nói thẳng ra! Thảo nào trên đường cứ lằng nhà lằng nhằng, đi lâu như vậy mới đến được trấn Thúy Tùng này, chẳng qua là sợ sau này về bị Lam Vong Cơ tóm cổ cả đám bắt đi lĩnh phạt thôi!


Ngụy Vô Tiện tức đến phát cười, nói:


"Vậy thì làm phiền Lý huynh ở một gian phòng với ta đi."


Lý công tử cũng lui về phía sau vài bước, nói:


"Ngụy huynh, ta cảm thấy như thế không ổn đâu."


Ngụy Vô Tiện hỏi tiếp:


"Trần huynh?"


Trần công tử cũng lùi hai bước:


"Tại hạ nửa đêm ngủ say ngáy to lắm, sợ sẽ làm phiền đến Ngụy huynh."


Ngụy Vô Tiện: "..."


Ngụy Vô Tiện vỗ bàn một cái, tặc lưỡi nói:


"Được rồi, mấy người không muốn ngủ cùng ta, cũng không cho ta mượn tiền, ta đây một thân một mình bọc chiếu ngủ chuồng ngựa vậy."


Ông chủ khuyên can:


"Chuồng ngựa ở đấy cũng rất..."


Ông ta còn chưa nói hết câu đã nghe thấy một tiếng 'cạch' vang lên từ mặt bàn.


Toàn thân Ngụy Vô Tiện cứng đờ.


Ba thiếu niên bên cạnh không chút do dự cùng nhau lùi về phía sau mười bước.


Mấy ngón tay thon dài lập tức thả thỏi bạc ra, tay còn lại túm chặt lấy Ngụy Vô Tiện vừa nghe thấy tiếng gió đã tính kế chạy trốn, kéo người bắt về. Thiếu niên anh tuấn lạnh lùng, dáng người cao ngất như cây tùng xanh đứng trước mặt hắn, quanh thân vẫn còn vương vít lại hơi thở rét buốt, đôi mắt nhạt màu như ngọc lưu ly tràn đầy vẻ nghiêm nghị. Y bình tĩnh nói:


"Một gian, đa tạ."


Ông chủ ngượng ngùng cầm lấy bạc, lật lật sổ sách xem xét, ngẩng đầu lên cười nói:


"Ngại quá, lúc nãy xem thiếu, vẫn còn lại một phòng hai giường, các vị đây xem xem... vậy được không?"


Ngụy Vô Tiện giãy nảy lên, nói:


"Ta muốn phòng hai giường, đa tạ."


Nhiếp nhị ở một bên lên tiếng phản đối:


"Đừng mà Ngụy huynh, Trần huynh ngáy to lắm, cho mình hắn một gian đi. Chúng ta ai cùng phòng với hắn cũng không thể ngủ được đâu."


Nhưng mà Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp bám lấy bàn quầy thì đã bị người ta lôi phắt lại, suýt nữa mười cái hoa tay bay mất cả mười.


"Một giường là đủ, đa tạ."


Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói.

Bình luận

Truyện đang đọc