OAN GIA ĐÚNG LÀ KHÓ CHƠI

162.


Đại khái là bởi vì trí nhớ của Ngụy Vô Tiện không ngừng xoay chuyển, chẳng khác nào chiếc đèn kéo quân cuốn từng vòng liên tục, đoạn ký ức thống khổ mà hắn kháng cự nhất cũng bị cường ngạnh lôi ra khỏi cát bụi vùi lấp, ầm ầm quay về trong trí nhớ, khiến thể xác lẫn tinh thần mệt mỏi vô cùng. Đêm qua cũng chẳng nói chuyện cùng y được bao lâu, chỉ tò mò hỏi bảy hỏi tám vài câu, sau đó đã mệt không chịu nổi mà ngủ mất, không cách nào để ý đến chuyện cùng nam nhân vừa mới biết rõ ngủ chung một giường. Giống như nụ hôn khi nãy vậy, chính hắn là người chủ động hôn phớt y, nhưng cuối cùng lại bị Lam Vong Cơ đè dưới thân hôn đến không thở nổi, mặt mày phiếm hồng, chẳng thể nói rõ là từ trong tâm thức đã thành thói quen nên không thấy thẹn hay là có chút không thể kháng cự mà ngoan ngoãn phối hợp. Sau khi say ngủ thì cơ thể vẫn còn tiềm tàng sự ỷ lại, dùng cả tay lẫn chân quấn chặt lấy y, giống như nhất định phải được mùi đàn hương trên người Lam Vong Cơ bao bọc toàn thân thì mới thoải mái ngủ một giấc thật ngon.


Lam Vong Cơ quay lưng về phía cửa sổ, che đi ánh mặt trời quá mức chói mắt đang chiếu thẳng vào, ngón tay như có như không nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt phiếm hồng đang mơ mơ màng màng trong giấc ngủ của Ngụy Vô Tiện, mi tâm cau chặt. Phần ký ức bị "Khế" che lại chính là những chuyện xảy ra trước năm chín tuổi khi Ngụy Vô Tiện được đón về Liên Hoa Ổ. Nếu như "Khế" đã trả lại trí nhớ cho hắn, tại sao hiện tại tâm trí đã trở về đúng với tuổi mười sáu lại không hề nhớ được chút gì. Ký ức của con người vốn không có thực thể, cho nên việc phong ấn trí nhớ không phải là vật tầm thường nào cũng làm được. Lúc ấy chắc hẳn tình cảnh của Ngụy Vô Tiện vô cùng nguy cấp mới có thể khiến "Khế" phát động để hộ chủ, che kín đi toàn bộ trí nhớ. Bây giờ trí nhớ đã trở về nguyên vẹn, đoán chừng lại chuẩn bị xảy ra biến cố nào đó mà người thường khó dự liệu trước được. Hơn nữa, Lam Vong Cơ nghĩ đi nghĩ lại những hành động và lời nói của Ngụy Vô Tiện hôm qua, vẫn cảm thấy câu "Trách không được trong lòng ta vẫn cảm thấy có gì đó là lạ, giống như còn chuyện gì chưa kịp làm, hoặc là đã quên đi chuyện gì đó vậy" của Ngụy Vô Tiện nói có gì đó không đúng. Nếu như quá trình khôi phục nguyên vẹn trí nhớ của Ngụy Vô Tiện thất bại, vậy tại sao vẫn cảm thấy có chuyện gì đó chưa kịp làm, đã quên đi chuyện đó.


Cho nên... đến cùng là sai lầm ở chỗ nào?


"Khế"... lại muốn làm cái gì nữa?


Tuy trong lòng Lam Vong Cơ biết rõ nội tâm Ngụy Vô Tiện vẫn chưa quên tất cả những kỷ niệm cùng y, cho nên xảy ra chuyện thì ít nhất y cũng không cảm thấy quá hỏng bét, nhưng nhìn dáng vẻ tỉnh tỉnh mê mê kia của tiểu đạo lữ nhà mình thì cũng không thể tránh khỏi sinh ra vài tia thất bại. Dù sao thì những kỷ niệm trước năm Ngụy Vô Tiện chín tuổi là một chuyện, những việc xảy ra trong khoảng thời gian ở chung cùng y sau năm mười sáu tuổi lại là một chuyện khác. Hai người từ lúc đầu cắn xé nhau trên giường cho đến khi phối hợp ăn ý dưới địa đạo, rồi khi tới Liên Hoa Ổ tâm ý tương thông, lại trải qua một lần vật lộn đấu tranh với ý nghĩ cái "Khế" kia vốn là một sai lầm, cuối cùng mới xác nhận chính là người này, hơn nữa chỉ có thể là người này mà thôi. Đoạn hồi ức này đối với y mà nói, thật sự là quá mức quý giá.


Có lẽ Ngụy Vô Tiện cảm nhận được nỗi lòng rung động trong im lặng của y, hừ nhẹ một tiếng rồi vùi đầu vào khuôn ngực rắn chắc hệt như con chim non rúc sâu vào tổ. Hai tay mềm mại ôm chặt thắt lưng săn chắc, hơi thở ướt át hệt như thú nhỏ vừa mới được ôm từ trong hang ra, dính người muốn chết. Trái tim Lam Vong Cơ bỗng dưng mềm nhũn, nhẹ nhàng kéo người vào trong vòng tay mình, cúi đầu đặt từng nụ hôn yêu thương lên cái trán cùng chóp mũi vì ngủ vùi trong chăn mà ướt đẫm mồ hôi:


"Sẽ ổn thôi..."


Ngụy Vô Tiện được hôn thì có phần thoải mái, mắt nhắm mắt mở vẫn còn mờ mịt ngái ngủ, ngơ ngác nhìn chằm chằm mặt Lam Vong Cơ một lúc lâu không chịu dời đi. Trong chốc lát, ý cười nở rộ trên mặt Ngụy Vô Tiện, miệng rì rầm mà kêu "Lam Trạm" sau đó dán môi lên đòi hôn. Lam Vong Cơ cũng phối hợp hôn lên khóe miệng hắn, thế nhưng Ngụy Vô Tiện hơi nghiêng mặt sang, hai đôi môi lập tức dán lại với nhau. Hắn duỗi cái lưỡi nhỏ mềm mại ra liếm liếm vành môi nhạt màu, lại còn dùng đôi mắt chưa tỉnh ngủ mông lung mơ hồ mang đầy ý cười nhìn y chằm chằm. Lam Vong Cơ làm sao chịu nổi kiểu trêu chọc như vậy, siết chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn, cúi người ép xuống, cạy mở khóe môi đang run lên của đối phương, cuốn lấy cái lưỡi nhỏ mềm mà mút mát không ngừng. Nụ hôn ướt át mang theo tiếng nước kích tình truyền đến bên tai, thuận tiện làm vành tai trắng nõn ửng lên một mạt hồng nhạt nhạt. Tiếng thở dốc thỏa mãn của Ngụy Vô Tiện tràn ra khỏi khóe miệng, để mặc Lam Vong Cơ tùy ý nhẹ nhàng nhay cắn đôi môi căng mọng, hai tay mềm nhũn ôm lấy lưng y, mấy đầu ngón tay níu chặt vải áo, cảm giác hơi thở nóng bỏng kia buông tha cho đôi môi đã bị hôn mút đến đỏ ửng cả lên, từng nụ hôn trêu chọc nương theo cổ áo lỏng lẻo rơi xuống cần cổ trắng nõn.
Môi y lướt đến đâu thì cảm giác tê tê dại dại theo đến đó, hơi thở nóng bỏng ướt át vì tình dục mà trở nên gấp gáp, khiến cho Ngụy Vô Tiện hơi nheo mắt lại, gò má ửng hồng, khẽ thở dốc rồi run rẩy luồn tay vào mái tóc của Lam Vong Cơ, động tác vuốt ve tựa như thúc giục. Da thịt thiếu niên trắng nõn như tuyết, bên trên còn lưu lại dấu hôn chưa mờ, bị "tiểu phu quân" ngậm lấy yết hầu, nhẹ mút một cái, vết cũ chưa phai vết mới đã nở rộ, cảm giác ngứa ngáy chảy dọc từng tấc kinh mạch. Ngụy Vô Tiện không chịu nổi vặn vẹo hai chân, sau đó run run mở rộng ra quấn lấy thắt lưng Lam Vong Cơ. Sự ưng thuận ngầm này của hắn làm cho Lam Vong Cơ mất khống chế, động tác hôn cắn nhẹ nhàng cũng buông thả hơn, ngậm lấy hầu kết Ngụy Vô Tiện mà cắn, giống như muốn cách làn da giày vò chỗ mẫn cảm kìa. Người dưới thân y bỗng dưng cứng đờ, hơi thở nghẹn ngào run rẩy hệt như con thú nhỏ đang bị bóp chặt cổ.


"..."


Lam Vong Cơ nhạy cảm phát hiện ra mấy ngón tay đang bám lấy bả vai mình vì căng thẳng mà níu chặt lại trong chốc lát, y chậm rãi nhắm mắt lại, nặng nề hít vào một hơi, cố gắng đè xuống mảng tối ám trầm gần như nhuộm kín đáy mắt nhạt màu xuống. Y nhấc người dậy, giúp Ngụy Vô Tiện chỉnh trang lại vạt lý y tán loạn, che kín mít cần cổ trắng nõn cùng những vết hôn vẫn còn lưu lại phía trên. Tiếp đến mới dịu dàng vén những sợi tóc rối bời của Ngụy Vô Tiện ra sau tai, nói:


"Tỉnh rồi?"


Ngụy Vô Tiện nghe thấy vậy thì cắn cắn môi dưới, chớp chớp mắt rồi nhìn y, hình như có chút xấu hổ, đáp:


"Ừ..."
Lam Vong Cơ: "Vậy thì dậy đi."


Ngụy Vô Tiện ngáp một cái, cố ý giả bộ như lơ đãng mà dựa vào người y, nhưng động tác lại vô cùng ngốc nghếch:


"Hay là ngủ thêm một lúc nữa?"


Lam Vong Cơ xoa xoa lưng hắn, cũng không đáp lại.


Ngụy Vô Tiện: "..."


Ngụy Vô Tiện bị y nhìn một lúc thì chỉ đành chậm rãi nuốt nước bọt mà lui lại:


"Xin lỗi."


Lam Vong Cơ: "Sao lại phải xin lỗi?"


"Ta không cố ý đâu." Ngụy Vô Tiện vuốt vuốt chóp mũi, ậm ờ nói: "Ta chỉ là có chút... chưa quen."


Trong lòng Lam Vong Cơ biết rõ hắn là đang ám chỉ đến việc bản thân hắn trong lúc ý thức mơ hồ thân mật với y, bởi vì dục niệm quá mức thẳng thắn bùng cháy mà bỗng dưng tỉnh táo lại, có chút không quen. Cho nên vừa rồi mới cứng đờ tại chỗ, dáng vẻ rối rắm không biết nên cự tuyệt hay là nên tiếp tục nương theo. Ngụy Vô Tiện cẩn thận nhìn nhìn, muốn quan sát phản ứng của y:


"Sau khi chúng ta... kết làm phu thê có phải là luôn thân mật như vậy?"


Lam Vong Cơ: "Như vậy?"


Ngụy Vô Tiện khoa tay múa chân một chút:


"Ví dụ như tối hôm qua ngươi hôn ta, nắm tay ta, ôm ta ngủ, còn có... ừ thì..."


Hắn dừng lại một chút, giống như có chút khó mở miệng, đành cười trừ một tiếng rồi mới nói tiếp:


"Còn có... chuyện vừa rồi suýt chút nữa đã muốn làm."


Lam Vong Cơ: "Ừ."


Ngụy Vô Tiện: "..."


Ngụy Vô Tiện "ồ" một tiếng, vùi đầu vào trong chăn, dường như đang tự mình do dự suy nghĩ vậy. Lam Vong Cơ cũng chỉ lẳng lặng chờ hắn xoắn xuýt, không lên tiếng. Lúc lâu sau, Ngụy Vô Tiện đã gom đủ dũng khí rồi mới chui ra khỏi chăn, vô cùng lo lắng ghé lại gần hôn lên miệng y, có chút thô bạo. Sau đó cả khuôn mặt nóng bừng nhìn y, nghiêm túc nói:


"Hôm nay còn chưa nhớ ra, lần sau ta sẽ cho ngươi!"


Nụ hôn này tạo ra tiếng vang cũng khá lớn, nói chung vì quá gấp, lại có chút không quan tâm đến lực đạo, cho nên hình như còn va vào thứ gì đó rồi. Lam Vong Cơ lẳng lặng che kín môi.


Ngụy Vô Tiện: "..."


Ngụy Vô Tiện chẳng khác nào một tên mao đầu tiểu tử mà bổ nhào lại phía y, muốn kéo tay y ra xem xét:


"Xin lỗi xin lỗi, va phải răng rồi đúng không!"


"Không sao."


Lam Vong Cơ buông tay ra, trên cánh môi nhạt sắc đúng là đã bị xước thành một vệt nhỏ, còn chảy máu nữa. Đầu Ngụy Vô Tiện nổ tung, trong chốc lát cảm thấy xấu hổ đến mức không thể xấu hổ hơn. Cuối cùng chỉ biết đưa tay lên lau đi giọt máu trên môi Lam Vong Cơ, chậm rãi nói:


"Vừa rồi có chút nóng nảy, cho nên..."


Lời nói đến miệng rồi dừng lại, chẳng khác nào chớp mắt một cái đã hoàn toàn quên mất mình muốn nói gì. Ý cười cực nhẹ lướt qua đồng tử nhạt màu đang ở gần trong gang tấc, hệt như giọt ngọc rơi xuống mặt nước, tạo thành những gợn sóng lấp lánh ánh sáng, xinh đẹp đến mức nhân gian khó tìm. Thấy Ngụy Vô Tiện nhìn đến mức ngơ cả người, Lam Vong Cơ "ừ" một tiếng, ngón tay chai sạn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tuấn lãng, thanh âm trầm thấp:


"Được, lần sau."


Ngụy Vô Tiện: "..."


Ngụy Vô Tiện nhảy phắt từ trên giường xuống đất, vừa đáp xuống đất đã vội vàng như muốn chạy thoát thân, da mặt nóng bừng, hơi thở dồn dập quay qua quay lại hai ba lần mặc xong quần áo.


"Ta ta ta đi chơi với mấy người kia đây!"


Lam Vong Cơ: "Ngụy..."


Ngụy Vô Tiện: "Ta không ngủ nữa, ngươi ngủ tiếp đi.


Cánh cửa bị đẩy mạnh, phát ra một tiếng 'rầm' thật lớn, làm chim chóc đang đậu trên mái hiên hoảng hốt vỗ cánh bay tán loạn.


Lam Vong Cơ: "..."


Y vốn chỉ muốn nói, đi giày trái rồi.


____///____


Lam Vong Cơ sinh thần khoái lạc!!!!

Bình luận

Truyện đang đọc