OAN GIA ĐÚNG LÀ KHÓ CHƠI

42.


Địa dạo tối om dường như dài vô tận, đi mãi cũng không đến phần cuối, con đường dưới chân vẫn chẳng có gì thay đổi, gập ghềnh sỏi đá, cực kỳ khó đi. Ngụy Vô Tiện thầm thắc mắc tại sao dưới này không có bấc đèn, chẳng biết người đào địa đạo có ý đồ gì. Bình thường dưới địa đạo luôn có bấc đèn, cứ khoảng một trăm bước sẽ gặp một chân đèn, để những người lẩn trốn bên dưới có thể đi lại hoặc những người phía trên xuống đây cũng dễ dàng hơn. Nhưng mà điều lạ lùng hơn là, chẳng hiểu sao địa đạo này lại dài như vậy, gần như có thể giấu được cả một đội quân. Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ đã đi rất lâu rồi, không hề có cảm giác càng đi càng tiến ra ngoài, ngược lại còn cảm thấy bản thân đang đi sâu vào trong địa đạo. Lúc quay đầu lại nhìn, hỏa chiết tử chỉ có thể chiếu sáng trong phạm vi năm bước, chỉ cần cách xa hơn một chút sẽ không thấy rõ mặt người bên cạnh.


Chắc là bởi vì hai bàn tay đan vào nhau quá lâu, Ngụy Vô Tiện cảm thấy tay của Lam Vong Cơ nóng hổi khác thường, nơi lòng bàn tay hai người đang nắm chặt ướt đẫm mồ hôi, thế nhưng Ngụy Vô Tiện lại không hề nghĩ đến chuyện buông tay ra. Hắn vừa thầm nghĩ nhỡ may mình vừa nới lỏng tay người bên cạnh sẽ lập tức rời đi thì phải làm thế nào, lại vừa không nhịn được mà ngấm ngầm xoa khối đắc ý trong đáy lòng. Cảm giác bàn tay nắm chặt bàn tay này thật sự thoải mái, mấy ngón tay mảnh khảnh hơi cong lại, lúc vuốt ve đến đầu ngón tay có chút chai sạn thì trong lòng lập tức cảm thấy ngứa ngáy.


Nếu như là trước kia, hai người sẽ không dính sát vào nhau như vậy, lại còn nắm chặt tay nhau suốt quãng đường đi. Chắc hẳn có chết Ngụy Vô Tiện cũng không tin có ngày chính mình sẽ nắm chặt lấy tay Lam Vong Cơ không buông như thế này. Nhưng mà bây giờ hắn chỉ muốn dính lấy Lam Vong Cơ mà thôi...


Phải rồi, sao lại không thể dính lấy y chứ?


Hai người bọn họ đã thành thân, đương nhiên có thể quang minh chính đại ở cạnh nhau. Lam Trạm lại tốt như thế, nhỡ may để người khác phát hiện ra dưới vẻ lạnh như băng kia là một người tốt vô cùng, sau đó lừa y đi mất thì phải làm sao bây giờ.


Ngụy Vô Tiện càng nghĩ càng cảm thấy bản thân phải đề phòng nghiêm ngặt bất kỳ người nào hay bất kỳ thứ gì có khả năng bắt cóc tiểu phu quân nhà mình. Nói chung là, Lam Trạm chỉ có thể đối tốt với một mình hắn, chỉ có thể nhìn một mình hắn... Nếu như nắm tay, cũng chỉ được nắm tay hắn thôi!


Một cỗ ham muốn độc chiếm không thể hiểu nổi cũng chẳng thể nói rõ nhanh chóng dâng lên trong lòng Ngụy Vô Tiện. Mà hắn cũng đâu cần hiểu rõ, cảm thấy mình như vậy chẳng có gì là sai cả. Dù sao thì bọn họ cũng là phu thê rồi, theo lý mà nói thì Lam Trạm đúng là của hắn còn gì.


"Nhiều động có khác, đào lắm hồ dưới này như vậy, sợ không đủ nước để dùng hay gì?"


Ngụy Vô Tiện gãi gãi cằm, kỳ quái nói. Bình thường dưới lòng đất luôn có mạch nước ngầm, cho nên chỉ đào một cái hồ nhỏ để dẫn nước ra là đủ. Nhưng nghĩ theo hướng khác, nếu như không thể tìm trúng mạch để dẫn nước thì đào nhiều thêm mấy cái cũng không có gì là lạ, nhỡ may một cái hồ có vấn đề thì còn có cái khác mà dùng. Chẳng qua là... cũng phí công quá rồi đấy.


Người bên cạnh hắn dọc đường vẫn không nói câu nào, chỉ lẳng lặng dùng tay trái nắm chặt lấy tay phải của Ngụy Vô Tiện, cực kỳ bình tĩnh, ngay cả khi Ngụy Vô Tiện cố ý nói chuyện chọc cười thì cũng chỉ nghe thấy y nhẹ nhàng mà "Ừm" một tiếng. Lúc này bỗng dưng hắn cảm giác được Lam Trạm ngừng bước lại, trong lòng đột nhiên có dự cảm không lành, có phải là Lam Trạm không thích hắn tự ý dính vào y như vậy rồi không. Vậy nên hắn thả tay y ra, lau lau lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi vào vạt áo, cười nói với Lam Vong Cơ:


"Lam Trạm, chúng ta nghỉ ngơi ở đây một chút hay là đi tiếp?"


Lam Vong Cơ không trả lời, ấn đường hơi cau lại, hình như có chút do dự. Sau đó, y hơi cúi đầu xuống, sờ sờ vách đá bên cạnh. Lúc ngón tay vô thức sờ đến một chỗ trong trí nhớ, rồi lại sờ thấy một điểm lõm vào trong trên khối đá, sắc mặt của y lập tức biến hóa.


"Ngụy Anh."


Ngụy Vô Tiện đáp:


"Sao thế?"


"Không phải có nhiều hồ." Y thấp giọng nói, bình tĩnh dịch chân sang chỗ khác, ra hiệu cho Ngụy Vô Tiện dùng hỏa chiết tử soi sáng cái gì đó dưới chân: "Từ nãy đến giờ, chỉ có một cái hồ thôi."


Hỏa chiết tử cháy sạch chỉ còn lại chút tro tàn nằm lẳng lặng dưới chân Lam Vong Cơ, trên vách đá vẫn còn dấu vết ai đó một quyền đấm lõm hẳn xuống. Sự kinh ngạc ngập tràn trong hai mắt của Ngụy Vô Tiện:


"Chẳng lẽ..."


Đôi mắt màu ngọc lưu ly của Lam Vong Cơ lẳng lặng nhìn hắn, gật nhẹ đầu:


"Chúng ta vẫn đi lòng vòng quanh một chỗ."

Bình luận

Truyện đang đọc