OAN GIA ĐÚNG LÀ KHÓ CHƠI



80.


Trong đầu Ngụy Vô Tiện không ngừng nghĩ ngợi lung tung, nâng tay vốc một vốc nước giội lên bả vai còn lưu lại đầy vết cắn của mình, có chút không thoải mái mà dựa vào cạnh thùng. Rõ ràng đây là căn phòng mà hắn ở đã thành quen, cũng có nhiều đồ vật thú vị ở nghịch ngợm hơn Tĩnh thất, nhưng tại sao vẫn có cảm giác không thể vui nổi, giống như là thiếu thiếu cái gì đó. Chóp mũi Ngụy Vô Tiện hơi giật giật, lại chẳng thể ngửi thấy mùi đàn hương quen thuộc, cảm thấy mất mát hơn bao giờ hết, dội thêm hai ba gáo nước rồi lau khô người, khoác hờ trung y rồi ngồi xuống giường.


Giang Yếm Ly sợ cái đệm cũ trên giường Ngụy Vô Tiện không đủ dày, cho bên đã sai người chuẩn bị một cái đệm khác, để sẵn trên giường. Chạm tay vào thì thấy vẫn còn hơi ấm, chắc là phơi nắng cả ngày vừa mới lấy vào. Tiểu Đông Tây bám theo chân Giang Yếm Ly đi vào với nàng, nói chung là bôn ba trên đường cả một ngày dài cũng đã mệt, vừa nằm xuống cái ổ nhỏ mềm mại chuẩn bị sẵn thì lập tức ngủ luôn. Ngụy Vô Tiện qua đó chọc chọc nó hai cái, thấy nó chẳng thèm phản ứng gì thì cũng lười quản.


Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: thôi thì như vậy cũng tốt, đỡ quấy rầy hắn và Lam Trạm.


Suy nghĩ của Ngụy Vô Tiện bỗng dưng khựng lại.


Quấy rầy hắn và Lam Trạm... làm chuyện gì cơ?


Đêm qua không nghỉ ngơi cho tử tế, cả ngày hôm nay hết thương nghị chuyện thuốc dẫn với Lam Trạm, sau đó đánh thuyền cướp cứu người, vừa rồi còn chạy khắp nơi tìm manh mối, bị chuyện vượt quá mức nhận thức của hắn đả kích sâu sắc, bây giờ cả người Ngụy Vô Tiện vô cùng mệt mỏi. Hắn lăn đùng ra giường, chẳng thèm trải chăn đệm, từ đầu ngón tay đến đầu ngón chân mềm nhũn như bún, giống như vừa bị dòng nước ấm kia hòa tan, ngay cả xương cốt toàn thân cũng trở nên yếu ớt. Hắn lăn lộn một lúc lâu trên giường cũng không thể ngủ nổi, trong đầu lại không kìm chế được mà nhớ lại cảnh tượng cùng tiếng động mà buổi chiều không cẩn thận gặp phải, càng nghĩ càng thấy cả người khô nóng, lóc cóc ngồi dậy.


Ngụy Vô Tiện nhìn cánh cửa đang đóng chặt, nhanh chóng vươn tay túm lấy Tùy Tiện đang nằm cạnh giường, sau đó mở áo lót ra, kẹp chuôi kiếm giữa đôi chân trắng nõn trần truồng, so sánh một chút.


Không đúng, chuôi kiếm này nhỏ quá.


Ngụy Vô Tiện nhớ lại kích thước chuôi kiếm của Tị Trần, khoa tay múa chân mô phòng lại một chút, phát hiện ra vẫn còn nhỏ.


Trong đầu hắn vô thức nghĩ đến vật nóng bỏng mà đêm qua mình cầm trong tay vuốt lên vuốt xuống thật lâu rồi cuối cùng kẹp giữa hai đùi mà lăn lộn một phen, khẽ mím môi, da mặt dần dần nóng lên, dùng tay mô phỏng kích thước rồi áng chừng thử vào giữa khe mông mình.


Bụng dưới của Ngụy Vô Tiện lập tức tê dại, sắc mặt bắt đầu trở nên quái dị.


Hắn thấp giọng lẩm bẩm, ngữ khí vô cùng khiếp sợ:


"Vậy vậy vậy... vậy con mẹ nó sao mà vào được chứ?!"


Chỗ đó của Lam Vong Cơ cũng quá...


Cũng rất gì và này nọ luôn ấy!


Trên đường trở về Ngụy Vô Tiện vẫn luôn miên man suy nghĩ, cảm thấy chưa chắc người như Lam Vong Cơ đã chịu được đau, hoặc nói đúng hơn là bản thân mình sẽ không nỡ để y chịu đau. Cho nên nếu thật sự bất đắc dĩ phải làm loại chuyện này thì bản thân mình hi sinh một chút thì tốt hơn, bị người ta đè cũng chẳng hề gì. Chẳng qua là khi hắn thử nhớ lại kích thước của Lam Vong Cơ một chút, sau đó cúi đầu nhìn cái chỗ giữa hai chân mình kia, lập tức thấy có một loại cảm giác đau đớn giống như bị xé làm đôi quét qua toàn thân, khiến cho hơi thở của hắn cũng trở nên run rẩy, nghĩ rằng rất nhanh sau đó sẽ bị người kia đâm thẳng vào chẻ mình ra thành đôi. Vừa nhớ đến tiếng thét gào kêu đau đến chói tai của tiểu quan kia, Ngụy Vô Tiện đã thấy đau đầu muốn chết, một cỗ hoảng sợ không tên len lỏi đến từng tấc da thịt.


Thật ra hắn không sợ đau, nhưng mà hắn sợ nhỡ may đâm vào rồi máu chảy ròng ròng thì đúng là hết cách cứu chữa luôn ấy! Ngộ nhỡ mặc kệ không quan tâm thích làm gì thì làm rồi chết người thì phải làm sao bây giờ!


Mi tâm Ngụy Vô Tiện cau lại, đưa tay sờ sờ phía sau mình.


'Két!'


Một tiếng động cực nhẹ vang lên ngoài cửa, Ngụy Vô Tiện giật mình, theo bản năng quay đầu nhìn lại. Đúng là khéo vô cùng luôn, vừa nhìn ra đã thấy ngay một đôi mắt nhạt màu đang thoáng ngạc nhiên.


Ngụy Vô Tiện: "..."


Ngụy Vô Tiện giống như sét đánh không kịp che tai, nhanh như chớp xốc chăn lên chui vào, che đi đôi chân dài trần truồng của mình.


"Ớ về rồi à, thế ta đi ngủ đây!"


Lam Vong Cơ: "..."


Quái lạ! Tại sao lần nào cũng bị người này bắt gặp trong tình cảnh xấu hổ thế nhỉ!


Da mặt có dày đến mức nào cũng không thể chống đỡ lại nổi kiểu đả kích hết lần này đến lần khác như vây!


Ngụy Vô Tiện càng lúc càng chui sâu vào trong chăn hơn, cuối cùng ngay cả mắt cá chân cũng rụt vào bên trong, cuốn lại thành một cái kén ve sầu thật lớn màu trắng. Hắn nơm nớp lo sợ dựng thẳng lỗ tai lên, nghe thấy Lam Vong Cơ đứng cạnh cửa một lúc rồi mới nhấc chân đi vào. Y thả từng bước nhẹ nhàng vô cùng, nhưng Ngụy Vô Tiện nghe thấy thì trái tim lại thình thịch thình thịch nhảy loạn, mồ hôi điên cuồng túa ra trong lòng bàn tay đang để bên ngoài, gần như làm ướt một mảnh vỏ gối luôn rồi.


"Ngụy Anh."


Thanh âm của thiếu niên vẫn trầm thấp từ tính, nhưng lúc này rơi vào tai Ngụy Vô Tiện lại chẳng khác nào tiếng kết án cả. Cái chăn rung lên, Ngụy Vô Tiện có chút lúng túng, phiền muộn nói:


"Sao ngươi về mà chẳng phát ra tí tiếng động nào vậy..."


Lam Vong Cơ: "Xin lỗi."


Ngụy Vô Tiện: "..."


Ngụy Vô Tiện xoa xoa mặt: "Thôi, không sao."


Lam Vong Cơ vươn tay ra muốn kéo hắn lại:


"Ta có chuyện muốn nói với ngươi."


Có chuyện? Chuyện gì cơ?


Chẳng lẽ là chuyện kia á?


Đây đây đây đây....


Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy trước ngực có thứ gì đó ấm ấm nóng nóng, có người nhẹ nhàng nhấc cái chăn của hắn lên. Trái tim trong lồng ngực giống như nháy mắt bị treo cao, sợ đến mức nói năng lắp bắp, thoắt một cái lập tức lăn ra khỏi chăn. Khuôn mặt giấu trong chăn lâu bí hơi đến mức hồng lên, hoảng sợ như con chim non vậy.


"Khoan, khoan đã, Lam Trạm, ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi!"


Hai người gần như là nói cùng một lúc:


"Chúng ta có thể đừng làm chuyện đó vội được không!"


"Diều, tìm được rồi."


Ngụy Vô Tiện: "..."


Ngụy Vô Tiện nhíu mày: "Hả?"


Lam Vong Cơ không nghĩ đến Ngụy Vô Tiện sẽ đột nhiên nhắc tới chuyện này, trong chốc lát vành tai đỏ ửng lên, chết sững tại chỗ. Một lúc lâu sau, y khẽ hít vào một hơi, đưa tay dịu dàng xoa xoa cái trán ướt đẫm mồ hôi Ngụy Vô Tiện, một tia sáng rất nhỏ vụt qua đáy mắt, khiến đôi đồng tử màu ngọc lưu ly trong suốt kia càng thêm rực rỡ. Mấy ngón tay khẽ động, lấy ra một con diều được y giấu sau lưng, giống hệt như con diều lúc chiều Ngụy Vô Tiện nhắm trúng lúc ở sạp hàng.


Lam Vong Cơ khẽ mím môi, nghiêm túc nói:


"Diều ngươi nói thích ấy."


'Thịch!'


Dường như có ai đó vừa nhích lại gần trái tim của Ngụy Vô Tiện, sau đó dùng sức khiến cho nó rung động không thôi. 

Bình luận

Truyện đang đọc