OAN GIA ĐÚNG LÀ KHÓ CHƠI

51.


Hai người quay lưng lại với nhau, chậm rãi mặc quần áo vào. Ngụy Vô Tiện không dám ngẩng đầu lên, sau khi xong việc thì cảm giác biếng nhác bao trùm toàn thân, cái chăn ướt nhẹp bị vo tròn thành một cục vẫn còn vương lại mùi vị dâm mỹ, mỗi tấc không khí xung quanh đều như nhắc rõ cho hắn nhớ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Trong lòng Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác không nói thành lời. Có chút nặng nề, có chút phức tạp, nhưng mơ hồ lại giấu một chút chua xót xen lẫn ngọt ngào khó tả.


Hắn chưa từng nghĩ có ngày bản thân sẽ vội vàng tự mua dây buộc mình như vậy, còn quấn lấy Lam Vong Cơ mà làm cái loại chuyện này. Vốn tưởng rằng để y giúp mình tuốt lên tuốt xuống một chút, dù sao thì vuốt ve một chút cũng có gì to tát đâu, nhiều lắm thì xấu hổ tí, nói cho cùng thì cũng chưa từng có ai khác sờ đến vật kia của hắn, từ nhỏ đến lớn bạn lữ thân mật nhất cũng chính là tay của bản thân thôi. Nhưng chẳng hiểu tại sao, cũng không biết là từ khi nào tuốt lên tuốt xuống một lúc thì mọi chuyện bắt đầu lệch hướng so với kế hoạch ban đầu. Hình như trong lúc hai người hôn nhau mãnh liệt môi lưỡi dây dưa, tự hắn vươn tay sờ soạng nơi đó của Lam Vong Cơ, trong khoảnh khắc hồ đồ hiếm thấy thậm chí còn vuốt ve loạn xạ trên người đối phương nữa. Sau đó thì bị Lam Vong Cơ đặt dưới thân, làm một số chuyện mà khi nghĩ lại đến chính hắn cũng phải mặt đỏ tai hồng. Cuối cùng còn bị người ta chơi... chỗ đó.


Cứ xem như Ngụy Vô Tiện chưa bao giờ nghĩ đến chuyện da thịt thân mật, nhưng chuyện này cũng vượt quá những gì hắn nhận thức được, cho nên đến khi lấy lại phản ứng, đại não lập tức 'đùng' một tiếng nổ tung, tay chân điên cuồng muốn đẩy đối phương ra. Nhưng mà dường như trên người Lam Vong Cơ có thứ gì đó hấp dẫn hắn, khiến cho Ngụy Vô Tiện cảm thấy thoải mái một cách kỳ lạ, cuối cùng vậy mà bị y chơi đùa đến cả người mềm nhũn, đầu óc choáng váng tự dâng bản thân vào tay người ta. Đợi đến khi mọi chuyện xong xuôi, Ngụy Vô Tiện vẫn còn nằm trong chăn, có chút ngẩn ngơ. Trong chốc lát không biết là vì trong lúc hồ đồ đã làm những chuyện vượt quá giới hạn giữa phu thê với nhau mà tâm tình phức tạp, hay là vì chính mình cứ như vậy mất đi đêm đầu tiên mà hối hận.


Nhưng hắn càng nghĩ càng thấy việc này cũng không thể trách Lam Vong Cơ được, dù sao mình mới là người khơi mào trước cơ mà.


Lam Vong Cơ một tên tiểu cổ bản như vậy, là tiểu công tử thế gia không nhiễm bụi trần nhất, rõ ràng chỉ vừa hạ sốt thôi, cơ thể vẫn còn mệt mỏi đã bị mình vừa trêu chọc vừa cưỡng bách như vậy, sau đó lại còn cùng mình...


Ngụy Vô Tiện nặng nề thở dài một tiếng, cảm thấy chuyện này cực kỳ nghiêm trọng, cùng lúc thầm muốn bóp chết chính mình một vạn lần. Sau đó, hắn kéo kéo tay Lam Vong Cơ, vô cùng nghiêm túc hứa hẹn:


"Ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm."


Hắn vốn còn tưởng rằng Lam Vong Cơ sẽ không vui, sau đó thẹn quá hóa giận mà đẩy hắn ra rồi nói "Ta không cần ngươi phụ trách", ai ngờ đối phương tựa như cứng người lại trong chốc lát rồi nhẹ nhàng "ừ" một tiếng. Ngụy Vô Tiện lập tức thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ nếu Lam Trạm không đồng ý hắn đây còn phải đau đầu tìm cách chuộc tội ấy chứ. Dù sao cũng là bản thân mình không biết xấu hổ mà cướp đi sự trong sạch của người ta, cũng nên vất vả hầu hạ vài năm, khom lưng cúi đầu mà xoa dịu khúc mắc nho nhỏ này trong lòng người ta. Chẳng hiểu vì sao, nghĩ đến việc sau khi giải quyết "Khế" xong còn có thể lưu lại bên cạnh Lam Trạm thêm vài năm, trong lòng Ngụy Vô Tiện mơ hồ có chút... vui vẻ.


Khi nãy trên người cả hai đều dính dính nhớt nhớt, đặc biệt là Ngụy Vô Tiện, bạch trọc và dịch thể hòa cùng mồ hôi đầy bụng dưới, quện lại một chỗ với nhau, nhìn qua vô cùng lộn xộn. Lam Vong Cơ vành tai ửng hồng dùng trung y đã thấm ướt nước giúp hắn lau hỗn hợp màu trắng đục kia đi, mi dài khẽ run, Ngụy Vô Tiện nhìn thấy vậy thì trong lòng lập tức ngứa ngáy, suýt chút nữa lại kéo ghì y xuống mà hôn.


Lúc hai người mới tách ra khỏi nhau, toàn thân nhớp nháp, làn da tiếp xúc với không khí lạnh băng, chẳng còn cảm giác ấm áp như vừa rồi, Ngụy Vô Tiện lại có chút mất mát. Nghĩ mãi cũng không ra mình làm sai cái gì, chỉ có thể buồn bực đầy đầu mặc quần áo vào. Hai chân hắn còn đang phát run, khối thịt giữa hai chân bị cọ đến mức đỏ ửng lên, chứng tỏ vừa rồi bị chơi đùa đến mức nào. Nói đến cũng lạ, bình thường hắn là một nam nhân vững vàng không dễ rơi lệ, cho dù bị Ngu phu nhân dùng thước đánh vào lòng bàn tay, hoặc có bị đòn đau hơn nữa cũng nhất quyết không để lọt ra dù chỉ một giọt nước mắt. Kết quả thì sao, Lam Vong Cơ chỉ cần đụng chạm nhẹ một chút thì chẳng hiểu vì sao hắn lại lập tức muốn khóc. Ngụy Vô Tiện vô thức vươn tay sờ sờ chỗ kia, bỗng nhiên hai tai nóng lên, vẫn cảm thấy vệt hồng này đại biểu cho việc bản thân đã mất đêm đầu tiên rồi, hơn nữa chính hắn cũng... rất thoải mái rất thích thú.


Đúng là không có tiền đồ mà!


Ngụy Vô Tiện buồn phiền cào cào mái tóc rối bời của mình, tùy tiện khoác áo lên, đang chuẩn bị lấy quần dài trong túi Càn khôn mặc vào thì bỗng dưng lại nghe thấy hơi thở của người sau lưng khựng lại một chút.


"Sao thế?"


Ngụy Vô Tiện vội vàng quay đầu lại hỏi. Lam Vong Cơ hạ mắt nhìn xuống tay, miệng vết thương miễn cưỡng lắm mới cầm được máu hình như lại nứt ra rồi, khiến tấm băng vải bên ngoài nhiễm một mảng đỏ thẫm. Ngụy Vô Tiện thấy vậy thì trái tim lập tức trầm xuống.


"Cái này..." Ngụy Vô Tiện túm lấy tay y nhìn chằm chằm, nghẹn họng không nói lên lời, lúc lâu sau mới thốt được một câu: "Đều là tại ta!"


Đều là do hắn không biết điều câu dẫn người ta làm những chuyện loạn thất bát tao, động chạm đến vết thương của Lam Vong Cơ, nó lại nứt ra rồi.


"Thuốc đâu rồi? Ta lại vứt ở đâu rồi không biết?"


Ngụy Vô Tiện một tay che lấy miệng vết thương đang chảy máu của Lam Vong Cơ, tay còn lại lục lọi túi Càn khôn một lúc lâu. Chai chai lọ lọ bị hắn lục tung tóe, Lam Vong Cơ thấy hắn quay đi quay lại mãi mới lôi ra được một lọ thuốc mà lúc trước chính y đưa cho hắn. Ngụy Vô Tiện ngồi xổm trước đầu gối Lam Vong Cơ, cẩn thận lau sạch máu rồi xử lý miệng vết thương cho y. Cảnh tượng quen thuộc này khiến cho đáy lòng người nào đó dao động, khi mới tiến vào kết giới, chuyện y hệt thế này cũng đã xảy ra. Nhưng bây giờ khác trước rồi, lúc đó nỗi căm phẫn vì người kia hồ đồ vẫn bao trùm cả hai, còn bây giờ thì... Tâm tình của Lam Vong Cơ cực kỳ phức tạp, không nghĩ đến chỉ như thế thôi mà đã xem là đêm đầu tiên thực sự rồi. Nếu sớm biết vậy thì y đã không buông thả bản thân trôi theo dục niệm mà làm chuyện này với người kia. Bây giờ Ngụy Vô Tiện lại bày ra dáng vẻ muốn chịu trách nhiệm với y, theo lý thì bản thân y cũng nên chịu trách nhiệm với hắn. Nhưng dù có chịu trách nhiệm nhiều mức nào cũng không cách nào cứu vãn lại nhưng chuyện sai trái mà y đã làm. Sự hổ thẹn bao phủ đáy lòng y, giống như sắp không nhịn được nữa mà tràn ra ngoài, muốn giao mạng mình cho Ngụy Vô Tiện luôn cho rồi, tùy hắn xử lý.


Theo động tác trên tay, trung y mỏng nhẹ trượt xuống khỏi bờ vai gầy gò của thiếu niên, để lộ ra hơn nửa bả vai trắng như tuyết, nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn còn hồn nhiên không biết gì, chỉ cúi đầu chăm chăm giúp y xử lý miệng vết thương, lại còn vừa ăn năn vừa lải nhải một hồi.


"Đều là lỗi của ta hết." 


Lam Vong Cơ vốn còn cảm thấy cảm giác đau đớn đang chậm rãi dâng lên nơi cánh tay, nhưng Ngụy Vô Tiện sáp đến gần như vậy, chỉ cần vươn tay ra là đã có thể ôm trọn lấy vòng eo thon gọn kia, siết chặt người trong lòng. Vạt áo buông xuống không che hết ngực Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ còn thấp thoáng nhìn thấy hai đầu vú phấn nộn của thiếu niên lúc trước bị mình nhay cắn, mút mát hai điểm nhỏ kia đến mức sưng đỏ dựng đứng lên. Bên trên còn lưu lại vết nước bọt bóng loáng, thật khiến người ta muốn đưa tay xoa nắn vân vê, làm người kia khẽ thở gấp một tiếng rồi mềm nhũn trong lồng ngực mình. Thân thể thiếu niên cực kỳ nhạy cảm, gần như chỉ cần y chạm nhẹ đến thôi cũng có phản ứng rất lớn, đụng vào những chỗ khác nhau thì hiệu quả cũng không giống nhau, cho nên Lam Vong Cơ vừa mới được nếm thử mùi vị tình dục cảm thấy có chút mới mẻ âm ỉ ẩn bên dưới nỗi thẹn thùng.


Đây là tiểu đạo lữ danh chính ngôn thuận của Lam Vong Cơ y, chính hắn cũng ngầm đồng ý để y làm rất nhiều chuyện với mình, cho dù là chuyện quá giới hạn hay chưa quá giới hạn, bây giờ muốn làm thì làm. Vậy nên vừa nãy Lam Vong Cơ mới đánh mất tự chủ, đầu óc rối tinh rối mù, buông tay đầu hàng.


Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp mặc quần dài, vạt áo phủ lên đôi chân dài trắng nõn, quy quy củ củ che lấp bờ mông căng tròn, đầu gối mịn màng dẻo dai còn lưu lại vài vệt hồng nhạt cùng với cổ chân tinh tế như ẩn như hiện dưới lớp vải mỏng. Lam Vong Cơ lập tức dời mắt sang chỗ khác, cảm thấy quá mức chịu đựng, chóp mũi cũng muốn đổ mồ hôi đến nơi rồi. Y đã từng nghe qua ngữ khí đùa cợt, ngữ khí trêu chọc, ngữ khí tức giận, ngữ khí lắp bắp lúc hắn vội vàng muốn giải thích, kể cả những tiếng hừ nhẹ thở dốc lúc bị y hôn đến mức choáng váng... Nhưng mà y chưa từng nghĩ tới, người này còn có thể phát ra những thanh âm như vậy.


Là tiếng rên rỉ khàn khàn loạn xạ nhiễm đầy ham muốn hòa lẫn cả ý tứ không muốn chịu thua, nhưng đến khi không còn sức kháng cự nữa lại trở nên yếu thế, tiếng thút thít thở dốc quanh quẩn sát bên tai y giống như đang ngoan ngoãn lấy lòng, khiến cho Lam Vong Cơ trong lúc nhất thời mất kiểm soát đến mức cực điểm, không khống chế nổi lực tay nặng nhẹ làm người trong lòng khóc lóc kịch liệt hơn.


Lam Vong Cơ hiếm khi để tinh thần mình hoảng loạn như vậy, thế nhưng trên mặt vẫn cực kỳ bình tĩnh, khiến Ngụy Vô Tiện vừa bôi thuốc cho y xong ngẩng đầu lên đã đụng ngay phải đôi mắt lưu ly nhạt màu, sửng sốt trong chốc lát. Thấy vẻ mặt y nghiêm túc như vậy, trái tim của Ngụy Vô Tiện khẽ lộp bộp một tiếng, vội hỏi:


"Sao thế? Miệng vết thương có vấn đề gì phải không? Đau lắm à?"


Ánh mắt của Lam Vong Cơ khựng lại một chút rồi mau chóng khôi phục vẻ bình thản, nhẹ nhàng lắc lắc đầu:


"Không phải."


Lúc này Ngụy Vô Tiện mới yên tâm, nói:


"Ngươi nghiêm mặt như vậy, ta còn tưởng bị sao rồi cơ."


Lam Vong Cơ hơi mím môi, không nói câu gì, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.


Dưới đáy mắt nhạt màu kia dường như có muôn vàn con sóng đang nổi lên, khiến cho đáy lòng của Ngụy Vô Tiện cũng rung động theo, loạn thành một đoàn. Một lúc lâu sau hắn mới chợt nhận ra, lúc này quan hệ của hai người đã tiến lên một tầng cao mới rồi, lập tức miệng đắng lưỡi khô quay đầu sang chỗ khác, thở dốc lắp bắp nói:


"Ngươi, ngươi mặc quần áo tiếp đi, ta cũng mặc cho xong. Sau đó chúng ta nghỉ ngơi một lát rồi tìm đường ra ngoài."


Nhưng mà một cỗ ấm áp từ phía sau bao trùm lấy cơ thể hắn, còn mang theo cả mùi đàn hương thanh lãnh, khiến cho mấy đầu ngón tay của Ngụy Vô Tiện khẽ run lên. Động tác của Lam Vong Cơ tuy có chút vụng về, nhưng vẫn kéo hắn sát vào trong lồng ngực, thanh âm nhẹ nhàng mà nói một câu gì đó. Ngụy Vô Tiện cẩn thận lắng tai mới có thể từ trong sự quấy nhiễu của tiếng tim đập mỗi lúc một nhanh nghe được rõ y đang nói cái gì. Y nói nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn, như có chút bối rối:


"Chân... Cho ta xem."


Ngụy Vô Tiện sửng sốt một chút:


"Hả?"


Lam Vong Cơ tưởng hắn chưa nghe rõ, khẽ hít vào một hơi, đúng là xấu hổ đến cực hạn rồi, nhưng lại đang trăn trở chút chuyện mà không thể không làm. Mấy đầu ngón tay đỡ lấy vòng eo Ngụy Vô Tiện, nhẹ nhàng nâng lên, đặt hắn giữa hai chân mình mà ôm. Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì đã bị người ta ôm lấy từ phía sau, kéo vào lồng ngực. Lam Vong Cơ dùng một loại tư thế thân mật hết mức mà ôm hắn trong lòng, một tay lần mò xuống sờ soạng dưới thân hắn. Ngụy Vô Tiện có bao nhiêu sợi tóc gáy thì cả bấy nhiêu sợi đều dựng đứng hết cả lên, đưa tay túm chặt lấy cổ tay Lam Vong Cơ:


"Khoan khoan khoan đã! Lam Trạm, ngươi sờ chỗ nào đấy..."


Lam Vong Cơ bị hắn nắm chặt lấy tay, mở miệng muốn giải thích:


"Ta..."


Ngụy Vô Tiện kinh hãi nói:


"Ngươi thế mà cũng biết giở trò lưu manh hả? Có gì thì nói chuyện tử tế, đừng động tay động chân!"


Lam Vong Cơ bị hắn chặn họng như vậy, khuôn mặt trắng như ngọc nghẹn khuất đến mức đổ một tầng mồ hôi mỏng, lồng ngực đang kề sát lưng hắn phập phồng kịch liệt, không thể nói cho trọn câu. Sau đó, y thẹn quá hóa giận mà lật tay túm lại cổ tay Ngụy Vô Tiện, nghiến răng:


"Ta chỉ là... muốn nhìn qua chân ngươi một chút!"


Ngụy Vô Tiện nghe đến đây lại càng kinh ngạc sợ hãi hơn, giãy giụa giống hệt một con chim cút sập bẫy:


"Chân ta có bị làm sao đâu, ngươi muốn nhìn cái gì? Để yên cho ta mặc quần vào trước đã!"


Hơi thở của Lam Vong Cơ ngày càng nhanh, dường như muốn giải thích, nhưng lại khó mà mở miệng, hai tai đỏ bừng, khiến Ngụy Vô Tiện thấy cũng muốn gấp giúp y luôn, đã thế bàn tay đang ôm lấy eo hắn còn siết thật chặt, đau chết đi được. Một lúc sau Ngụy Vô Tiện mới từ từ tỉnh ngộ, "à" một tiếng, nói:


"Ngươi muốn nhìn xem chỗ đó dưới chân ta có bị trầy da hay không chứ gì."


Vừa rồi chơi đùa ác liệt như vậy, đương nhiên là đã làm đến mức đỏ một mảng lớn, chính hắn còn sợ bị trầy da, sờ soạng hai cái kiểm tra đấy. Lam Vong Cơ bị hắn nói trúng chuyện khó có thể mở miệng, hơi thở khựng lại rồi chậm rãi thở phào ra, khẽ hạ mi mắt, ấp a ấp úng mà "Ừ" một tiếng.


"Ôi, sao ngươi không nói sớm, có phải chuyện gì to tát đâu."


Ngụy Vô Tiện cười cười, kéo vạt áo của mình lên, sau đó kéo tay y sờ sờ vào giữa hai chân mình. Đôi chân trắng nõn của thiếu niên vừa tinh tế vừa mềm mại, xúc cảm ấm áp trơn nhẵn, khiến cho mấy ngón tay của Lam Vong Cơ lập tức cuộn lại, trăm triệu lần không nghĩ hắn có thể vô tư thẳng thắn như vậy, cho nên cổ tay không khống chế được mà run lên một cái.


"Không trầy xước gì đâu, đấy ngươi sờ mà xem. Ta đây da dày thịt béo, sao có thể đụng một hai cái thì lập tức rách da chảy máu được, không giống miệng vết thương kia của ngươi đâu."


Ngụy Vô Tiện kéo vạt áo lên, cầm tay Lam Vong Cơ cẩn thận sờ từng tí từng tí một bắp đùi trong của chính mình. Hắn thật sự cảm thấy đều là nam nhân với nhau cả, có vấn đề gì đâu, cho nên chẳng thèm kiêng dè tí nào, để lộ ra một mảnh xuân sắc luôn được vạt áo che phủ, trêu chọc lòng người ngứa ngáy. Ngụy Vô Tiện cười nói:


"Cho nên ngươi xấu hổ cái..."


Nửa câu còn lại của hắn sau khi chạm phải ánh mắt của Lam Vong Cơ thì lập tức nghẹn lại. Lúc này Lam Vong Cơ không chỉ là có chút thẹn thùng nữa... mà là thẹn thùng đến cực hạn rồi, tay cũng không biết nên đặt ở đâu cho phải. Ngụy Vô Tiện vô thức vươn tay ra sờ sờ mặt y, than lên một câu:


"Oa, nóng thế!"


Rất nhanh sau đó, mấy ngón tay của hắn đã nằm gọn trong lòng bàn tay to lớn của Lam Vong Cơ. Một nụ hôn ấm áp rơi xuống đốt ngón tay Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ dường như vẫn còn cực kỳ ngượng, nhưng vẫn đặc biệt nghiêm túc nói:


"Xin lỗi." Y mím môi, thấp giọng nói: "Lần sau ta sẽ nhẹ nhàng một chút."


Ngụy Vô Tiện: "..."


Đầu hắn nổ ầm một cái, lắp ba lắp bắp:


"Lần, lần sau?"


Ánh mắt Lam Vong Cơ có chút ảm đạm:


"Nếu ngươi không muốn thì sẽ không có lần sau..."


Ngụy Vô Tiện vội la lên:


"Không phải!!!"


Hắn vừa nói xong thì lập tức nghẹn họng, "không phải"... là cái quái gì?


Ngụy Vô Tiện chẳng hiểu vì sao mình lại có thể thốt ra câu này, hình như vừa nhìn thấy chút mất mát kia trong mắt Lam Vong Cơ thì đầu óc lập tức hồ đồ, vô thức muốn thuận theo mọi lời y nói. Lam Vong Cơ vẫn lẳng lặng mà nhìn, chờ hắn tiếp lời. Ngụy Vô Tiện ấp úng một lúc lâu, cuối cùng thì đầu óc cũng quay cuồng xong, cân nhắc nói:


"Được chứ. Lần sau... lần sau ấy."


Da mặt hắn lập tức muốn bùng cháy, cảm thấy hơi thở bên cạnh cũng nóng lên, nóng đến mức hắn ngồi không yên. Dáng vẻ kiêu ngạo thường ngày của Ngụy Vô Tiện đã biến mất tăm mất tích, ngược lại có chút lúng túng, chẳng biết mình nói vậy có đúng hay không, vừa chăm chú quan sát nét mặt của Lam Vong Cơ vừa cẩn thận thăm dò:


"Lần này là chuyện ngoài ý muốn, vậy ngươi... Lần sau trước khi làm thì nói với ta một tiếng nhé, để ta còn chuẩn bị tư tưởng... Nếu không thì sẽ khiến cho cả hai chúng ta chẳng thoải mái tí nào."


Lam Vong Cơ nghe hắn nói vậy, hô hấp cũng khựng lại một chút, hỏi:


"Chuẩn bị...?"


Ngụy Vô Tiện cố gắng ra vẻ thành thục khoa tay múa chân nói:


"Đúng rồi, ít nhất thì cũng phải tắm rửa gội đầu gì gì đó trước chứ, nói chung là không thể cứ một thân ướt đẫm mồ hôi như thế này mà... mà..."


Bình luận

Truyện đang đọc