OAN GIA ĐÚNG LÀ KHÓ CHƠI

89.


Ngụy Vô Tiện nghiêng người trên ghế, mấy ngón tay lật nhanh từng trang của quyển sách để trên bàn, đối chiếu với bức vẽ hoa văn trận pháp mà hắn vừa dựa theo trí nhớ vẽ ra, tìm trận pháp giống nhất. Việc đã đến nước này thì có lẽ phần lớn mọi chuyện cũng đã rõ ràng. Biết thêm một số chi tiết thiếu sót, cuối cùng cũng có thể liên kết mọi chuyện thành một sợi dây liền mạch. Chia rẽ Tào Tử Hành và A Kỳ, giam A Kỳ lại, cuối cùng hại A Kỳ bị tà túy đoạt mạng hoặc bắt đi... chính là Tào lão gia, hay nói đúng hơn là Tào lão thái gia đã sai bảo Tào lão gia làm như vậy. Nhưng đến cùng thì lúc A Kỳ ở dưới mật thất đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại vẽ một trận pháp triệu quỷ, tại sao lại có đủ năng lực vẽ được một trận pháp triệu quỷ, những chuyện này trước mắt vẫn chưa thể giải thích.


Ngoại trừ những thứ đó ra, còn có một chuyện vô cùng kỳ quái.


Ngày hai mươi sáu tháng mười, Tào phu nhân mời một vị cao nhân đến đuổi quỷ. Cao nhân đuổi quỷ xong thì rời đi, đầu tối đến trước nửa đêm vẫn bình thường, nhưng sau nửa đêm lại có một con quỷ khác xuất hiện, dọa Tào Tử Nguyên và những người khác cũng đang ngồi canh ở đấy. Ngụy Vô Tiện vươn tay kéo Hoàng lịch nhìn thoáng qua, trong lòng âm thầm sợ hãi.


Ngày hai mươi sáu tháng mười chính là bắt đầu tiết Tiểu Tuyết trong hai mươi bốn tiết khí của một năm*, cổ tịch Quần Phương Phổ từng nói: "Tiểu Tuyết trời lạnh mang theo tuyết nhỏ, nhưng cũng không gọi là rét lắm". Đây là lúc trời chuyển lạnh rõ ràng nhất, cũng là lúc quỷ khí gom lại đầy đủ nhất, kể cả hồn phách đã nhập âm thì vẫn có thể quay về dương thế để đòi mạng.


Hóa ra... là lý do này sao.


Tiếng nước cách một tấm bình phong truyền đến tai hắn rõ ràng quá mức, Ngụy Vô Tiện nghe thấy thì có chút đứng ngồi không yên, vất vả lắm mới kéo được đầu óc trở về suy nghĩ theo hướng bình thường, nhanh chóng hoạt động. Ngụy Vô Tiện trong lòng bắt đầu so sánh trận pháp lần thứ hai, nhưng lại dựng thẳng tai lên mà nghe. Hắn rất muốn tập trung, nhưng lại ép mình tập trung không được, đồng thời cũng bắt đầu hối hận là tại sao bình phong dùng để che lúc tắm rửa của mình lại dày như vậy, chẳng nhìn thấy cái quái gì cả, chỉ mơ hồ nhìn thấy một bộ y phục sạch sẽ có hoa văn mây cuộn của Lam gia đang vắt bên trên bình phong thôi.


Ngụy Vô Tiện nuốt một ngụm nước bọt, da mặt nóng lên, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực hệt như con thỏ con đang nhảy loạn. Lúc này hắn lại nghĩ may mà bình phong dày không nhìn thấy gì, nếu không có khi chỉ cần nhìn thấy cái bóng thôi thì hồn của hắn cũng bị câu đi mất, đoán chừng đến lần thứ nhất cũng so sánh không xong...


Từ lúc bọn họ đi ra khỏi mật thất thì mang theo một thân bụi bẩn cùng mùi tanh, Ngụy Vô Tiện biết Lam Vong Cơ là một người cực kỳ ưa sạch sẽ, lúc quay về việc đầu tiên chính là để y đi tắm gội trước rồi mình thì tắm sau. Hai người đã quyết định tốt nhất là buổi tối nên đến Tào gia bắt quỷ, nhưng bây giờ mới là giữa trưa, Ngụy Vô Tiện lặng lẽ bấm bấm đầu ngón tay vài cái tính toán, nhận ra còn những tận năm canh giờ nữa, không biết làm cái gì cho bớt chán bây giờ. Ngoại trừ nói chuyện về vụ án này, trêu đùa Tiểu Đông Tây bị dọa sợ chạy đến phòng sư tỷ ở từ hôm qua đến giờ, nghiên cứu trận pháp, hình như cũng chẳng có việc gì để làm. Cho nên, năm canh giờ này nếu như không làm chút gì đó thì chẳng phải là... quá đáng tiếc sao? Trong lòng Ngụy Vô Tiện lúc này rất ngứa ngáy, cực kỳ ngứa ngáy, cảm giác ngứa ngáy dần dần leo lên rồi lan ra khắp cơ thể, tóm lại là muốn xuống tay làm việc gì đó. Vạt áo đã bị hắn nới lỏng cả ra, trong đầu không khống chế nổi mà tơ tưởng đến dáng vẻ Lam Vong Cơ lúc tắm rửa, dáng vẻ không mặc quần áo, hoặc là dáng vẻ y trong lúc ý loạn tình mê...


Không khí trong phòng rất yên tĩnh, chỉ chút tiếng động cũng có thể nghe rõ, nếu như lúc trước chưa tỏ rõ tâm ý với nhau thì đúng là có chút bất tiện. Nhưng mà bây giờ hai người bọn họ đã nói hết ra như vậy rồi, lại còn phải ngại ngùng chạy sang phòng khác chờ người còn lại tắm xong thì thật sự không thể nói nổi. Bởi vậy trước khi Lam Vong Cơ bước ra phía sau bình phong để tắm thì chỉ lẳng lặng nhìn Ngụy Vô Tiện một cái, sau đó cả hai đều hơi tránh mắt đi, chẳng nói gì cả. Ngụy Vô Tiện chống cằm, mắt nhìn chằm chằm bình phong, trong đầu toàn là cảnh tượng bàn tay mang theo một lớp chai mỏng của Lam Vong Cơ gãi gãi lòng bàn tay, sau đó vuốt ve vòng eo săn chắc rồi cuối cùng là chậm rãi nhẹ nhàng xoa nắn mân mê hai điểm nhỏ trước ngực hắn, khiến cho hắn thoải mái đến mức khẽ rên lên, vòng chân quấn lấy eo Lam Vong Cơ mà khẽ cọ cọ. Lúc này ắt là đôi tay kia đơn giản chỉ đang tắm rửa hoặc chà xát mái tóc vốn đen bóng. Ngụy Vô Tiện càng nghĩ càng thấy sắc tâm nổi lên lợi hại, thật sự có một ham muốn mãnh liệt là nhào qua đó cùng nhau tắm uyên ương. Mà hắn lại vốn là người đầu óc nghĩ thì tay chân cũng đồng thời hành động, đợi đến khi tỉnh táo lại thì thấy chính mình đã đứng bên ngoài bình phong rồi, vội ho nhẹ một tiếng, nói:


"Lam Trạm, có muốn ta vào chà lưng giúp ngươi không?"


'Cạch!'


Tiếng vật gì đó khẽ rơi xuống đất truyền đến tai hắn. Ngụy Vô Tiện cảm thấy tiếng động này cực kỳ quen thuộc, ngẫm nghĩ lại thì chợt nhớ ra hình như đây là tiếng hộp tạo giác rơi xuống đất mà. Giọng nói của người bên trong vô cùng nhỏ, giống như còn mang theo một tia thở dốc cực nhẹ:


"Không cần."


Ngụy Vô Tiện hỏi tiếp:


"Ngươi làm rơi hộp tạo giác à, có cần ta nhặt hộ không?"


Lam Vong Cơ im lặng trong chốc lát, sau đó bình tĩnh nói:


"Không cần, nhặt được rồi."


Ngụy Vô Tiện: "Ồ..."


Trong lòng Ngụy Vô Tiện ngứa ngáy hệt như một con heo chạy loạn, chỉ còn kém một nước lôi ghế đến trèo lên ngóng đầu qua bình phong nhìn trộm Lam Vong Cơ tắm rửa mà thôi. Nhưng nghĩ lại hành vi này cũng quá là giống đăng đồ tử đi, cho nên chỉ có thể quy củ đứng tại chỗ. Chẳng hiểu sao tiếng nước bên trong ngày càng nhẹ, có lẽ là do nhận thấy hắn vẫn còn đứng bên ngoài, cho nên vô cùng cẩn thận, ở bên ngoài cũng khó mà đoán được bên trong đang có người tắm rửa. Hai người đều im lặng, chẳng ai nói gì. Hai tay Ngụy Vô Tiện chắp sau lưng, cổ tay áo bị túm chặt đến nhàu nhĩ. Một lúc lâu sau, Ngụy Vô Tiện mới đè xuống được sự căng thẳng trong lòng, bỗng dưng thấp giọng cười, nói:


"Lam Trạm, ta có thể vào tắm cùng ngươi không?"


Lam Vong Cơ im lặng. Ngụy Vô Tiện nói tiếp:


"Cái thùng tắm của ta... cũng to mà, hai người tắm cũng không chật đâu. Tắm cùng nhau đi cho nhanh."


Hắn đang suy nghĩ một cái cớ nào đó cho hành vi không đầu không đuôi này của mình, chẳng qua là người bên trong vẫn luôn yên lặng. Ngụy Vô Tiện ấp úng nói xong vài câu thì tạm thời không biết nên nói gì nữa, do dự không biết có nên xoay người quay lại ngồi xuống ghế không. Thanh âm trầm trầm thấp thấp của thiếu niên đột nhiên truyền ra, Ngụy Vô Tiện nghe thấy thì vô cùng ngạc nhiên, bước chân cũng khựng lại. Giọng nói của Lam Vong Cơ cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng lại nghe được vài phần lắp bắp:


"Ngươi vào đi..."


Ngụy Vô Tiện: "..."


Giống như có một luồng khí nóng bùng cháy trong ngực hắn, thiêu đốt trái tim đang đập thình thịch của Ngụy Vô Tiện, khiến cho chóp mũi cao cao cũng đổ một tầng mồ hôi.


"Được... vậy để ta vào."


Ngụy Vô Tiện khẽ hít một hơi, có chút phiền muộn chui vào trong bình phong. Chẳng hiểu vì sao, lúc nói thì gan to lắm, bây giờ vào rồi thì đến đầu cũng không dám ngẩng lên. Khóe mắt liếc đến Lam Vong Cơ đang tựa vào thành thùng tắm, bả vai trần cùng nửa trên khuôn ngực trắng nõn như ngọc, còn thêm cả khuôn mặt tuấn mỹ không ai sánh bằng được bọc trong làn hơi nước nhẹ nhàng mờ ảo, hàng mi đen dài hơi buông xuống, che khuất một phần đôi mắt màu ngọc lưu ly cực nhạt. Không biết có phải do ngâm nước nóng lâu hay không mà khuôn mặt khôi ngô có chút ửng hồng.


Vành tai cũng hồng y hệt như thế!


Ngụy Vô Tiện chậm chạp tháo đai lưng, cởi quần áo, chỉ giữ lại lý y trong cùng, sau đó quay lại vắt quần áo của mình lên trên bình phong. Hắn ngẫm nghĩ, trù tính một chút rồi vắt quần áo của mình bên cạnh quần áo của Lam Vong Cơ, đen tuyền trắng thuần đối lập rõ ràng, chẳng hiểu sao lại có chút kiều diễm kỳ lạ.


Không phải hai người chưa từng nhìn thấy thân thể trần trụi của nhau, nhưng lúc này muốn bắt chước người kia cởi hết quần áo ra thì đúng quá quá mức xấu hổ. Tay Ngụy Vô Tiện cứng đờ, trong chốc lát không biết có nên cởi nốt lý y hay là không. Lam Vong Cơ thấy hắn đứng một lúc lâu mà chẳng có động tĩnh gì thì mím môi, nhỏ giọng hỏi:


"Không phải muốn tắm cùng nhau sao?"


Ngụy Vô Tiện vội vàng "ừ ừ" hai tiếng, thấy hàng mi dài của thiếu niên thanh tuấn kia đang khẽ run, nhìn qua trông có vẻ đặc biệt câu nệ, rất không có đầu óc mà hỏi:


"Có cần cởi lý y luôn không?"


Hắn vừa nói ra thì lập tức hối hận, Lam Vong Cơ cũng ngây ngẩn cả người.


Lam Vong Cơ: "..."


Ngụy Vô Tiện nói:


"Bình thường ta mà tắm là cởi sạch sẽ luôn ấy."


Lam Vong Cơ: "Ừ."


Ngụy Vô Tiện nói tiếp:


"Nhưng đây là tắm cùng với ngươi, nên là ngươi có muốn ta cởi hay là không đây..."


Lam Vong Cơ: "Ngươi..."


Ngụy Vô Tiện sờ sờ chóp mũi:


"Hình như cởi hết thì cũng không hay cho lắm, nếu không thì ta chỉ cởi mình áo trên thôi?"


Lam Vong Cơ im lặng. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, thôi thì vò mẻ cũng không sợ rơi nữa, cứ cởi quách ra cho rồi, dù sao cũng là phu thê, bị gọi là lưu manh thì nhận là lưu manh thôi. Nhưng mà bỗng nhiên có một cỗ lực mạnh nắm lấy cổ tay hắn kéo lại, kéo cả người hắn ngã vào trong thùng tắm.


'Rào!!!'


Nước tràn ra ngoài một bãi lớn, Ngụy Vô Tiện đầu óc quay cuồng ngồi trên đùi Lam Vong Cơ, lý y ướt đẫm dán vào da thịt, đang muốn trêu chọc người này vài câu, hỏi sao y hôm nay lại mạnh dạn như vậy.


"Lam Trạm ngươi đây là..."


Lam Vong Cơ không nhịn được nữa, hơi thở dồn dập nóng bỏng, nghiêng đầu cắn lên cổ hắn một phát.


"A!!!"


Ngụy Vô Tiện vô thức rên lên một tiếng, ý cười tan biến trong hoảng hốt. Cả người hắn bị người ta ôm trọn trong ngực, da thịt kề sát, dường như có thể cảm nhận được từng nhịp tim nhiệt tình của đối phương vì cọ xát cùng hắn mà đang buồn bực gấp gáp không thôi. Mấy ngón tay chai mỏng của y cách một lớp quần áo mỏng manh phủ lên thắt lưng hắn, hung hăng nhéo một cái. Ngụy Vô Tiện hít thở cũng không thông nữa, run rẩy nép sâu hơn vào trong ngực Lam Vong Cơ. Hai chân hắn bị mở rộng ra, quấn quanh thắt lưng y.


"Sao lại..."


Nhưng mà hắn còn chưa kịp hồi phục tinh thần thì đã bị Lam Vong Cơ nghiêng đầu kéo vào một nụ hôn sâu. Hơi thở nóng bỏng ướt át của đối phương vương vấn ở đầu mũi, vừa ghé lại gần đã khiến Ngụy Vô Tiện cũng vô thức mà động tình theo. Ngụy Vô Tiện rên lên một tiếng, vòng tay ôm lấy cổ Lam Vong Cơ. Bàn tay đang đỡ lấy gáy hắn của y cũng đưa lên tháo dây buộc tóc màu đỏ xuống, mái tóc đen nhánh lập tức tản ra. Sợi dây buộc tóc màu đỏ tươi quấn quanh ngón tay của Lam Vong Cơ, sắc đỏ trên nền trắng, chói mắt vô cùng.
Lam Vong Cơ hôn ngày càng sâu, bàn tay vuốt dọc thắt lưng xuống dần dưới mép áo, tận đến khi chui vào bên trong lý y màu đen, chạm đến da thịt trắng nõn mịn màng đang nóng lên của tiểu đạo lữ danh chính ngôn thuận nhà mình, vuốt ve khiến cho cái người đang mềm mại hệt như con mèo con trong lòng càng thêm mềm nhũn. Hơi thở của Ngụy Vô Tiện mỗi lúc một thêm dồn dập, vẫn cảm thấy bàn tay của đối phương đang mơn trớn khắp nơi bên dưới lớp lý y mỏng manh của mình, trong lòng bỗng dưng dâng lên loại cảm giác bị người ta tùy ý lột đồ mà chà đạp, giữa lúc môi lưỡi triền miên cố gắng để lộ ra vài tiếng nỉ non nũng nịu, vô thức muốn Lam Vong Cơ nhẹ nhàng một chút. Nụ hôn này, những cái vuốt ve này khác hẳn sự dịu dàng trước kia, giống như có chút hấp tấp mang theo ý xâm lược mãnh liệt. Hắn dùng tay khẽ đẩy y ra một chút, thế mà lại bị người ta mạnh mẽ ấn về chỗ cũ.
Vải áo dính chặt vào da thịt, hai cánh mông căng mẩy tròn trịa bị bàn tay to lớn của Lam Vong Cơ không ngừng xoa nắn, làm cho Ngụy Vô Tiện cảm thấy như có một dòng điện từ xương cụt chạy khắp toàn thân. Hắn khó chịu ngọ nguậy, chỉ hận không thể giục Lam Vong Cơ mau mau cởi hết quần áo của mình ra, không cần vuốt ve mơn trớn chẳng đi đến đâu như vậy mà trêu chọc thân thể mẫn cảm của mình nữa. Bờ mông bị người ta hơi bẻ ra, chẳng biết là vô tình cọ đến hay là cố ý mà nằm trên vật gì đó cương cứng nóng rẫy. Cánh mông mềm mại ướt át nhiệt tình kẹp chặt lấy chỗ kia một chút, khoái cảm khiến Ngụy Vô Tiện co rúm người, không ngừng cọ đi cọ lại khe mông của mình vào nơi đó, rên khẽ:


"Sướng quá đi mất..."


Người đang ôm lấy hắn khẽ rùng mình một cái, đôi mắt nhạt màu trở nên tối sầm. Cánh tay của y đang vòng lấy thắt lưng Ngụy Vô Tiện siết chặt lại, đôi môi càng thêm dùng sức mà yêu thương hắn.


"Ưm...!!!"


Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy bị người ta hôn đến mức hít thở không thông, đầu lưỡi non mềm theo từng cái mút mát mà phát ra tiếng nước khe khẽ, nước trong thùng tắm cũng vì động tác giãy giụa như có như không của hắn mà trào nhẹ ra ngoài. Người kia lưu luyến không rời mà hôn nhẹ thêm hai cái nữa lên cánh môi hồng nhuận căng mọng, sau đó trước khi tách ra còn muốn lưu lại hơi thở của mình trên đó. Ngụy Vô Tiện ngây ngất tựa đầu vào vai Lam Vong Cơ, rướn môi hôn khẽ lên mặt y, hầu kết trượt lên trượt xuống, giọng nói nghẹn ngào, ướt át vô cùng:


"Lam Trạm, hình như quần áo của ta còn chưa kịp cởi hết đâu đấy."


Mấy ngón tay thon dài của Lam Vong Cơ vuốt ve sau gáy hắn, hôn nhẹ lên cánh môi tràn đầy hơi nước lại mềm mại vô cùng, sau đó nhẹ lướt lên trên vành tai trắng nõn của Ngụy Vô Tiện, khẽ nhay cắn. Thanh âm trầm thấp mang theo chút khàn khàn nam tính, khác hẳn với giọng nói thiếu niên thường ngày, hòa lẫn vài phần ý vị sắc dục, khiến cho tiểu đạo lữ mềm mại trong ngực y nghe thấy không khống chế được mà run rẩy thở dốc:


"Ta cởi giúp ngươi."


(*24 tiết khí trong một năm: chính là 24 điểm đặc biệt trên quỹ đạo của Trái Đất xung quanh Mặt Trời, mỗi điểm cách nhau 15°. Như vậy, 24 tiết khí là thời điểm Mặt trời ở các kinh độ 0 độ, 15 độ, 30 độ, 45 độ, 60 độ, 75 độ, 90 độ, 105 độ, 120 độ, 135 độ, 150 độ, 165 độ, 180 độ, 195 độ, 210 độ, 225 độ, 240 độ, 255 độ, 270 độ, 285 độ, 300 độ, 315 độ, 330 độ, 345 độ so với Trái đất. Lần lượt là Tiết Lập Xuân, tiết Vũ Thủy, tiết Kinh Trập, tiết Xuân Phân, tiết Thanh Minh, tiết Cốc Vũ, Tiết Lập Hạ, tiết Tiểu Mãn, tiết Mang Chủng, tiết Hạ Chí, tiết Tiểu Thử, tiết Đại Thử, Tiết Lập Thu, tiết Xử Thử, tiết Bạch Lộ, tiết Thu Phân, tiết Hàn Lộ, tiết Sương Giáng, Tiết Lập Đông, tiết Tiểu Tuyết, tiết Đại Tuyết, tiết Đông Chí, tiết Tiểu Hàn và tiết Đại Hàn. Tiết Tiểu Tuyết thường vào 22 - 23 tháng 11 Dương Lịch, tức là khoảng cuối tháng 10 âm lịch.)

Bình luận

Truyện đang đọc