OAN GIA ĐÚNG LÀ KHÓ CHƠI

130


Lục sư đệ nhìn dáng vẻ kinh hãi của Ngụy Vô Tiện, đáp:


"Đúng vậy, trong một đêm đã tàn hết rồi. Rõ ràng hôm qua đài sen cũng không già như thế này."


Ngụy Vô Tiện vốn đang còn dựa dẫm tựa vào ngực Lam Vong Cơ thoắt một cái ngồi thẳng lại, ngay cả chuyện mông đau thắt lưng mỏi cũng không thèm để ý nữa, mặt biến sắc, cầm lấy hạt sen trên bàn mân mê xem xét:


"Sáng nay mới phát hiện à?"


"Tin tức từ sáng sớm lan truyền khắp khu ven hồ rồi, có nhiều người đã qua xem thử." Giang Trừng nói: "Không phải là ngươi lại ngủ đến tận giờ này mới dậy đấy chứ?"


Ngụy Vô Tiện: "..."


Ngụy Vô Tiện vội ho một tiếng, ném cho Lam Vong Cơ đang ngồi bên cạnh một cái liếc mắt, nói:


"À đêm qua... đêm qua ngủ không ngon giấc."


Nhìn thấy mấy sư đệ khác càng lúc càng dùng ánh mắt tràn ngập nghi ngờ mà nhìn mình, hắn đập đập bàn, ngang ngược chuyển về chủ đề chính:


"Nào nào nào, bàn chính sự."


Giang Phong Miên dùng hai đầu ngón tay nghiền nát vỏ hạt sen đã quắt lại, ngay lập tức để lộ ra hạt sen bé tí nhăn nheo bên trong, héo đến mức chuyển thành màu xám tro, hoàn toàn khác hẳn vẻ trắng trẻo đầy đặn ngày hôm qua. Ông khẽ cười, nói:


"Lần này ta gấp gáp quay về cũng là vì chuyện này."


Ngụy Vô Tiện nhíu mày nói:


"Giang thúc thúc, tại sao hồ sen lại bỗng nhiên..."


Giang Phong Miên đáp:


"Hai năm gần đây Vân Mộng vẫn luôn thu hoạch không tốt, nhưng năm nay lại mưa thuận gió hòa, vụ mùa bội thu. Có chuyện khác thường, không phải yêu thì là linh."


Lục sư đệ thắc mắc:


"Là yêu quái hay sao ạ?"


Giang Phong Miên vỗ vỗ vai cây cải nhỏ kia, nói:


"Không phải yêu, là linh."


"Ủa???"


Thấy ngoại trừ Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện ra, mấy thiếu niên còn lại đều không hiểu được ý mình, Giang Phong Miên ôn hòa nói:


"Lúc mới vào hè ta đã cảm nhận được có một cỗ linh lực cực thịnh ở hồ sen, cũng đã đi qua xem thử vài lần. Nhưng cỗ linh lực này rất khó nắm bắt, lại không chứa yêu khí, cho nên vẫn yên tĩnh chờ nó xuất hiện biến hóa."


"Mọi chuyện trên đời đều có nhân quả, linh khí của trời đất hội tụ sẽ thành linh mạch, sau đó giống như con người mở ra linh trí, có thể thay đổi tùy tâm ý. Linh mạch này lúc trước không ở Vân Mộng, chắc hẳn đã cảm nhận được gì đó, cho nên mới từ nơi khác mà đến, cắm rễ ở nơi sâu nhất trong hồ sen của Vân Mộng, kéo dài thời gian thu hoạch."


Giang Phong Miên nâng chén trà lên uống một ngụm, rõ ràng là dáng vẻ chỉ vừa mới vội vàng trở về, nhưng vẫn vui vẻ nói:


"Nếu linh mạch đã rời đi nơi khác, tức là nó đã đạt được mục đích. Mà lần này... chính là phúc của Vân Mộng ta."


Các sư đệ đồng loạt giật mình:


"Thảo nào..."


Ngụy Vô Tiện sửng sốt một lát:


"Thảo nào cái gì?"


Giang Phong Miên mỉm cười:


"A Anh, con đi đến hồ sen nhìn là biết."

Bình luận

Truyện đang đọc