Phiên ngoại: Nhật ký tân hôn
5. Mạt ngạch
Ngụy Vô Tiện cau mày thật chặt, suy nghĩ trong chốc lát, vẫn cảm thấy hình như buộc không đúng lắm, lui về phía sau vài bước, nghiêng đầu nhìn một lát. Lam Vong Cơ buông mi suy tư ngồi ở chỗ kia, ngồi đoan chính đến mức không thể đoan chính hơn, mặt như bạch ngọc, đặc biệt tuấn mỹ, không khác bình thường cho lắm, ngoại trừ...
Sợi mạt ngạch đang buộc trên trán y có hơi lệch một chút.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy vẫn là không được thỏa đáng cho lắm, thở dài rồi bước lên vài bước, kéo mạt ngạch trên trán Lam Vong Cơ xuống, dùng ngón tay vuốt phẳng mấy nếp nhăn trên mạt ngạch vì tháo ra buộc lại mấy lần rồi mới do dự nói:
"Lam Trạm, loại vải nhà ngươi đang dùng trơn quá, ta thật sự không quen tay, buộc kiểu gì cũng lệch, hay là..."
Lam Vong Cơ nâng mắt lên, thản nhiên nhìn hắn một cái.
Ngụy Vô Tiện: "..."
Ngụy Vô Tiện đầu hàng, vội dỗ dành: "Được được được, để ta buộc để ta buộc."
Lam Vong Cơ hơi mím môi, hàng mi dài khẽ run, vành tai lại bắt đầu hồng lên: "Ừm,"
Ngụy Vô Tiện cắn răng trợn mắt khoa tay múa chân thêm cả nửa ngày, cầm lấy mạt ngạch, thử buộc lên lần nữa. Mạt ngạch là vật riêng tư kín đáo nhất của môn sinh Lam gia, chỉ có người thân mật nhất mới có thể chạm vào, ý nghĩa cũng vô cùng quan trọng. Cho nên trong ngày thành thân của mình, vị Lam Vong Cơ nào đó, cho dù xách theo Ngụy Vô Tiện suýt chút nữa ngã từ trên kiếm xuống vội vàng quay về mặc hỉ phục, cho dù thời gian gấp rút, những trước sau vẫn vô cùng cố chấp, tận đến khi Ngụy Vô Tiện giúp hắn buộc mạt ngạch thật nghiêm chỉnh mới thôi. Tuy rằng cuối cùng kết quả là mạt ngạch vẫn có chút lệch, nhưng Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy nhìn qua tâm tình của người này vô cùng tốt, cho nên làm tâm lý lo lắng sợ người ta nhìn ra mạt ngạch của y bị lệch trong hắn cũng buông lỏng vài phần, chẳng hiểu sao cũng cười đặc biệt vui vẻ.
Nhưng Lam Vong Cơ cái người này từ trước đến nay tính tình bướng bỉnh cố chấp. Cũng giống như từ trước khi thành thân Ngụy Vô Tiện đã sớm nuôi thành thói quen nhất định phải ôm lấy người kia mới ngủ được, y đối với mạt ngạch cũng giống hệt như vậy. Vậy nên sau khi thành thân Ngụy Vô Tiện dần dần tập thành thói quen dù đang mơ mơ màng màng trong giấc ngủ thì trong lúc được người kia ôm ôm hôn hôn thoải mái đến rì rầm rên khẽ vẫn sẽ cầm mạt ngạch đang đặt bên gối lên, sau đó vừa hôn vừa buộc mạt ngạch cho người ta. Làm nhiều thành quen, đến lúc nào đó đã thuần thục tới mức chỉ cần khoa tay múa chân một chút là buộc xong, còn biết buộc thế nào cho đẹp buộc thế nào để không lệch. Hắn thỉnh thoảng vẫn nghĩ số mình khổ vô cùng, ban đêm bị giày vò thì thôi đi, đến ban ngày cũng bị giày vò, chẳng hiểu tại sao Lam Vong Cơ cứ phải cố chấp cái chuyện nhỏ này làm gì.
Cho đến một ngày nào đó, trong lúc buộc mạt ngach hắn hé mắt ra, chạm phải ánh mắt Lam Vong Cơ, lập tức hiểu rõ. Đầu ngón tay luồn vào trong những sợi tóc đen, Ngụy Vô Tiện được y ôm vào lòng, chỉ cần giương mắt lên là có thể gặp được ánh mắt của đối phương. Đôi mắt lưu ly nhạt màu vừa dịu dàng lại vừa lưu luyến, ánh nắng ban mai lặng thinh lẻn qua song cửa sổ, thế nhưng chẳng thể nào chen được vào đáy mắt chỉ chứa đựng duy nhất bóng dáng của hắn.
Khuôn mặt của thiếu niên còn vương lại vài tia hồng nhạt, trong mắt Lam Vong Cơ vẫn là dáng vẻ còn chưa tỉnh ngủ, có chút ngơ ngác, một tay cầm mạt ngạch, một tay bám lấy vai y. Nhưng Lam Vong Cơ dường như vẫn muốn cẩn thận nhìn từng đường nét trên khuôn mặt của người trong lòng, ánh mắt trước sau vẫn không thể tin... hòa cùng với yêu cầu không ngừng cần được xác nhận niềm hạnh phúc này là thật. Cuối cùng, cánh môi nhạt màu mấp máy, nghiêng mặt dịu dàng hôn lên cánh môi khẽ nhếch của Ngụy Vô Tiện. Chẳng khác nào chạm vào một món trân bảo dễ vỡ, hơi thở rất nhẹ, trái tim đang treo cao theo đó bình ổn hạ xuống, một tiếng than nhẹ thỏa mãn tràn ra. Người này, thật sự đã là người của y rồi.
Ngụy Vô Tiện ngơ ngác bị y hôn một lúc lâu, tay cầm mạt ngạch không tiếng động siết chặt, tận đến khi sợi vải trong tay trở nên nhăn nhúm. Sau đó hắn hung tợn đẩy Lam Vong Cơ ngã lên giường, kéo chăn trùm kín hai người rồi nhiệt tình hôn xuống. Trong tiếng thở dốc ướt át, thiếu niên vừa khó khăn nũng nịu rên lên một tiếng "Nhị ca ca" vừa thở dồn dập kéo tay Lam Vong Cơ vuốt ve khắp mỗi tấc da thịt của bản thân, tính cả trái tim nóng bỏng đang đập lên từng nhịp điên cuồng kia.
Để đảm bảo tiểu phu quân của hắn nắm thật chặt, hơn nữa sẽ không bao giờ cần phải... sợ hãi nữa.
____///___
Ăn cơm tró xuyên tết zui hong quý zị ??????