OAN GIA ĐÚNG LÀ KHÓ CHƠI

135.


Mảnh vụn của chén trà vỡ được linh lực quét ra ngoài, nát bấy trong không trung, Lam Hi Thần lại rót cho mình một chén trà khác, ngượng ngùng lẳng lặng ngồi vuốt ve cái chén. Đôi mắt nâu trầm khác hẳn với mắt Lam Vong Cơ tràn ngập vẻ muốn nói lại thôi, hoặc nói đúng hơn là không biết nên mở miệng thế nào.


Từ đầu đến cuối Lam Vong Cơ đã không nói nhiều, chỉ ngồi im một chỗ. Mà Ngụy Vô Tiện thì đến đầu cũng không dám ngẩng lên, từ sau khi Ôn Tình đi ra ngoài lại giống như biến thành một con thú nhỏ hoảng hốt vùi mình trong lùm cây vậy, đến thở mạnh cũng không dám. Hắn cảm nhận rõ ràng ánh mắt của Lam Hi Thần đang dừng lại trên đỉnh đầu mình, nóng đến mức muốn đâm thủng vào trong tâm trí hắn, làm hắn hệt như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than vậy.


Chuyện này biết mở mồm nói như thế nào đây?


Dù sao thì cũng không thể nói: "Thật xin lỗi đại ca, đêm qua đệ nhất thời không cầm lòng được ngủ với đệ đệ nhà huynh rồi". Hoặc là "Sự trong sạch của Lam Trạm đã bị đệ làm vấy bẩn rồi... Huynh muốn chém muốn giết như thế nào thì cứ nói một câu là được" thì cũng quá là khó nói đi!


Ngụy Vô Tiện im lặng vỗ vỗ đùi mình, bây giờ nghĩ lại những chuyện đã xảy ra mới cảm thấy bản thân đúng là bị sắc đẹp làm mê mẩn đầu óc, tại sao có thể vừa bị Lam Trạm hôn một hồi đã mơ mơ hồ hồ lăn lên trên giường rồi. Hơn nữa hai chân hắn cũng rất không có tiền đồ! Vừa thấy Lam Trạm đã lập tức dạng rộng ra, sau đó còn bị làm đến mức ngón chân cuộn lại, sướng đến mức khóc nấc!


Đêm đầu tiên vừa đau vừa sướng, nhưng dù sao cũng là do hai người trong lúc ý loạn tình mê mà gạo nấu thành cơm. Bây giờ cả hai đã không là thân đồng tử nữa, giải quyết cái "Khế" này khó hơn ngày trước rất nhiều. Nhưng điều làm cho Ngụy Vô Tiện khó mà nói thành lời chính là... Hắn không hề hối hận dù chỉ là một chút, thậm chí còn muốn làm lại lần nữa.


Cảm giác thân thể được lấp đầy vô cùng thỏa mãn, bị người mình yêu nhất đặt dưới thân, nhìn thấy khuôn mặt thanh lãnh của y lộ ra dáng vẻ giãy giụa trước khi trầm luân trong bể dục vọng, đôi mắt nhạt màu tối sầm hơn ngày thường rất nhiều, mạnh mẽ hệt như muốn nuốt gọn hắn vậy. Tất cả rơi vào trong mắt Ngụy Vô Tiện bỗng dưng khiến hắn sinh ra vài phần khoái cảm chinh phục, giống như mỗi lần nhìn thấy người này chỉ ở trước mặt mình mới có thể mang dáng vẻ ý loạn tình mê, hắn đều nhận thấy niềm vui sướng lan đến từng tấc kinh mạch. Cảm giác thể xác và tinh thần hòa vào nhau rồi cùng đắm chìm trong khoái cảm dục vọng làm cho Ngụy Vô Tiện chỉ cần nhớ lại thôi là da đầu cũng run lên, vừa nhìn thấy Lam Vong Cơ trong lòng đã ngứa ngáy tê dại, ham muốn lại rục rịch ngóc đầu dậy. Càng khỏi phải nói đến thứ kia cũng khiến cho hắn kích thích thật sự, ở bên trong cơ thể hắn ra ra vào vào, từng chút từng chút một chà đạp vách thịt mềm mại ấm nóng đang siết chặt, gân xanh bên trên và rãnh quy đầu chẳng khác gì một cái bàn chải nhỏ, một đường thô bạo chải sâu vào trong, cọ đến mức thịt mềm bên trong đều bị nghiền thành nước. So với Ngụy Vô Tiện tưởng tượng thì đúng là sướng hơn gấp trăm ngàn lần.


'Cạch!'


Chén trà nhẹ nhàng đáp xuống mặt bàn, Lam Hi Thần như còn đang muốn tìm từ ngữ cho thích hợp, nhẹ giọng nói:


"Các đệ..."


Ngụy Vô Tiện cắn chặt răng, ngẩng đầu nói:


"Đệ sẽ chịu trách nhiệm với Lam Trạm!"


Lam Hi Thần: "..."


Lam Vong Cơ sửng sốt, y không hề nghĩ đến chuyện Ngụy Vô Tiện sẽ giành lời nói trước, lại còn nói ra một câu kinh thiên động địa đến vậy. Ngụy Vô Tiện nâng tay lên, nắm lấy bàn tay Lam Vong Cơ đang để trên đầu gối, nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập sự ngạc nhiên của Lam Hi Thần, kiên quyết nói:


"Đệ đối với Lam Trạm, là tâm đầu ý hợp, không phải gặp dịp thì chơi, cũng không phải là... bị ép buộc."


Mấy ngón tay của Lam Vong Cơ đang bị Ngụy Vô Tiện nắm lấy bỗng nhiên siết chặt, lật tay nắm ngược lại tay Ngụy Vô Tiện.


"Tuy lúc trước chỉ là thành thân giả, quan hệ giữa bọn đệ cũng không tốt lắm, còn thường xuyên đánh nhau, nhưng mà..."


Ngụy Vô Tiện cân nhắc ngôn từ, quay đầu lại nhìn Lam Vong Cơ, chậm rãi hạ giọng nói:


"Nhưng mà... tình cảm mà đệ dành cho y lại không thể giả được. Đệ thật lòng yêu y, muốn cùng y đâm lao thì phải theo lao, diễn giả làm thật."


Lam Vong Cơ nghe thấy vậy thì cả người chấn động, hàng mi dài buông xuống ngả thành một cái bóng mơ hồ, cánh môi nhạt màu mím lại. Ngụy Vô Tiện dùng ngữ khí trịnh trọng như vậy nói chuyện này trước mặt huynh trưởng, y thật sự không biết nên làm thế nào, vành tai đỏ ửng hệt như hoa đào nở rộ. Lòng bàn tay đang siết chặt lấy tay y của Ngụy Vô Tiện ướt đẫm mồ hôi, rõ ràng là vô cùng căng thẳng. Từng câu từng chữ tuy vụng về nhưng thẳng thắn kia biến thành muôn vàn mềm mại tỉ mỉ gõ từng nhịp lên đáy lòng y, một chút lại một chút lay động trái tim Lam Vong Cơ, hệt như có một dòng điện thật nhỏ từ những đầu ngón tay đang siết chặt lấy nhau dần dần tràn ra, làm cho tiếng tim đập cũng rối loạn mất mấy nhịp.


Trước khi quay về, trong lòng y vẫn còn mơ hồ có chút không yên, nói đúng hơn là bắt đầu từ khi tặng mạt ngạch cho Ngụy Vô Tiện, trái tim vẫn luôn treo cao lơ lửng, lo rằng hắn cảm thấy việc kia chỉ là hứng trí nhất thời cho nên sẽ đổi ý, hay trí nhớ quá kém rồi coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Vì vậy mà y mới không thể khống chế được bản thân để lại thật nhiều dấu vết trên cơ thể người kia, giống như vừa ngang ngược vừa bướng bỉnh lưu lại tiêu ký của riêng mình, làm từ đầu đến chân Ngụy Vô Tiện đều thấm đẫm khí tức của y, muốn tuyên bố rõ ràng với tất cả mọi người rằng hai người là đạo lữ đã có phu thê chi thực, chỉ duy nhất mình y mới có thể chạm vào hắn. Tốt nhất là khiến mỗi lần Ngụy Vô Tiện nhìn thấy thì sẽ tự nhắc nhở bản thân rằng y là nam nhân đầu tiên của hắn, cũng là tiểu phu quân của hắn. Dù sao thì trước kia số lần Ngụy Vô Tiện nói năng đùa bỡn không hề ít, mà hắn cũng không ít lần tự nhận trí nhớ của bản thân kém. Nhưng bây giờ xem ra chính y lo lắng nhiều rồi.


Ngụy Vô Tiện là thật lòng... cho nên mới muốn mượn cơ hội này thẳng thắn nói rõ quan hệ của hai người ra cho huynh trưởng biết.


"Huynh trưởng, đệ sẽ chịu trách nhiệm với Ngụy Anh."


Lam Vong Cơ khẽ hít vào một hơi, không một tiếng động nắm chặt lấy tay Ngụy Vô Tiện, nâng mắt nhìn về phía Lam Hi Thần, nghiêm túc nói:


"Hắn là đạo lữ của đệ."


Lam Hi Thần khựng lại một chút, ánh mắt đảo qua đảo lại khuôn mặt ngây ngô của hai thiếu niên trong chốc lát, có vài phần muốn nói lại thôi. Ngụy Vô Tiện thì cau mày thật chặt, còn Lam Vong Cơ tuy trên mặt không biểu hiện gì nhưng khí tức quanh thân lại đặc biệt ngưng trọng, giống như đang nín thở chờ đợi, không dám tùy ý thả lỏng. Hai người đều căng thẳng cầm lấy bàn tay mướt mồ hôi của đối phương, tỏ vẻ dù có bất kỳ chuyện gì hay bất kỳ ai cũng không thể tách rời bọn họ. Hồi lâu, một tiếng cười nhẹ phá vỡ không khí yên tĩnh trong phòng.


"Có lẽ hai đệ hiểu nhầm rồi." Hình như Lam Hi Thần có chút buồn cười, ngón tay vuốt nhẹ chén trà độ nóng vừa phải: "Lúc nãy ta chỉ là có chút kinh ngạc, cũng không phải có ý muốn chia rẽ các đệ."


Lam Vong Cơ sửng sốt:


"Huynh trưởng..."


Ngụy Vô Tiện vui vẻ nói:


"Đại ca huynh đây là đồng ý?!"


"Gia quy Lam thị tuy nhiều, nhưng cũng không có điều nào nghiêm cấm việc đôi bên tâm đầu ý hợp, hai đệ thật lòng với nhau thì quá tốt rồi." Lam Hi Thần thở dài, cam chịu mà nhéo nhéo mi tâm, lựa lời nói: "Ta kinh ngạc là bởi vì, không nghĩ rằng hai đệ lại tiến triển... nhanh đến mức này."


Lam Vong Cơ nghe vậy thì mím chặt môi, nghe ra ý tứ trong câu nói này của Lam Hi Thần, cảm giác xấu hổ từ chỗ hai bàn tay đang đan chặt lấy nhau dâng lên, thật sự là khó có thể mở miệng lại càng không biết nên đáp lại thế nào cho phải. Ngụy Vô Tiện kìm nén cảm giác vui sướng trong lòng, gảy gảy chóp mũi, thấp giọng nói:


"Thật ra... đệ cũng không nghĩ tới."


Ai mà ngờ được mới chỉ một tháng, hai người đã như keo như sơn, dù chỉ tách nhau ra chút xíu cũng không được.


"Các đệ ấy à..." Lam Hi Thần tuy là có chút không biết làm thế nào cho phải, nhưng khóe miệng vẫn không kìm được mà cong lên thành ý cười, giống như bị dáng vẻ vừa thận trọng vừa cảm thấy trong họa có phúc này của hai người họ chọc cười, lắc lắc đầu, nói: "Tại sao lại vội như thế hả, cho dù là chậm hơn một chút thôi cũng tốt rồi. Bây giờ thì phiền toái thực sự, ta cũng không biết bàn giao với thúc phụ thế nào."


Mấy ngón tay trắng nõn của Lam Vong Cơ lại cuộn tròn lại. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: Đại ca à, nếu huynh còn tiếp tục nhắc chuyện này nữa, Lam Trạm sẽ chết vì xấu hổ đấy, dù sao cũng là y động thủ với đệ trước.


Ngụy Vô Tiện đảo mắt một vòng, sau đó liếc trộm Lam Vong Cơ, lầm bầm trong lòng: Đệ chỉ là một con dê núi nhỏ đáng thương đợi bị làm thịt, bị đệ đệ của huynh đặt ở trên giường muốn làm gì thì làm nấy... Bây giờ nhìn y đang rất nhã chính đó, nhưng huynh làm sao biết được lúc y làm chuyện kia dữ dội đến mức nào!


Nhưng những lời này hắn sẽ không bao giờ nói ra miệng, giống như là lạc thú nơi khuê phòng đêm tân hôn, chỉ khi đóng cửa lại mới lôi ra gặm nhấm từ từ. Tuy rằng nghe như là oán giận, nhưng trong lòng cũng có một loại cảm giác mừng thầm cùng thỏa mãn ngập tràn. Bởi vì hình như hắn lại phát hiện ra một mặt thú vị khác của Lam Trạm rồi... đối với hắn thật xấu thật hư, nhưng lại làm cho hắn vô cùng yêu thích.


Lam Hi Thần hít sâu mấy hơi liên tục vẫn chưa biết nên mở miệng như thế nào về chuyện này, nhưng tính đi tính lại thì cũng không phải là chuyện xấu.


"Nghe ý Ôn cô nương nói, tuy đã đến tình cảnh này rồi, nhưng vẫn có cách để giải quyết."


Ngụy Vô Tiện cười nói:


"Đúng vậy! Nếu như Ôn cô nương cần giúp đỡ gì, đệ cũng sẽ phụ một tay!"


"Nhưng các đệ cũng nghe thấy rồi đấy." Ý cười của Lam Hi Thần có chút bất đắc dĩ, cảm thấy vô cùng khó xử mà nhắc đến chuyện này: "Mấy ngày tới cứ chia phòng ra ngủ trước đã." 

Bình luận

Truyện đang đọc