THẦN MA THIÊN TÔN

Mấy hơi thở sau, thân ảnh hư huyễn của Ám Ảnh đột nhiên từ trong Huyền Thú Giám bay ra. Sau khi quét nhìn bốn phía một hồi, hắn mới nhìn về phía Ninh Tiểu Xuyên, hỏi:

- Ninh Tiểu Xuyên, ta đã ngủ say bao lâu rồi?

- Khoảng chừng mấy chục năm a!

Sắc mặt Ninh Tiểu Xuyên có chút cổ quái nói. Bởi vì hắn đã nhìn ra, Ám Ảnh vậy mà không nhận ra thân phận của Phong Cửu U. Bất quá phản ứng của Ám Ảnh cũng chỉ chậm trễ trong chốc lát mà thôi. Không đợi Ninh Tiểu Xuyên nói xong, thần sắc của hắn đã đại biến, nói:

- Không đúng! Mới thời gian mấy chục năm, làm sao ta có thể khôi phục lại được? Trừ phi tên khốn kiếp kia lại một lần nữa quán chú lực lượng cho ta!

Ánh mắt quét nhìn đám người bốn phía thêm một lần nữa, cuối cùng tầm mắt Ám Ảnh dừng lại trên người Phong Cửu U. Nhìn chằm chằm Phong Cửu U một lúc thật lâu, Ám Ảnh mới kinh hoàng nói:

- Quả nhiên là ngươi!

- Chúng ta đã rất nhiều năm không gặp nhau rồi. Bây giờ gặp lại, ngươi cũng không cần kinh ngạc như vậy a!

Thái độ của Phong Cửu U đối với Ám Ảnh ngược lại vô cùng nhu hòa, trên mặt mang theo thần sắc vui vẻ, nhàn nhạt nói.

- Chó má! Đừng tưởng rằng ta không biết ngươi suy nghĩ cái gì. Ta và ngươi vốn là một thể. Năm xưa ngươi chế tạo ra ta nhằm mục đích gì, ta chính là vô cùng rõ ràng. Hiện tại nếu ngươi muốn thu hồi lại ta, vậy đừng trách ta sẽ nói ra toàn bộ chuyện năm đó a!

Ám Ảnh nhìn chằm chằm Phong Cửu U, thần sắc hung ác tàn nhẫn nói.

Lúc này ở bốn phía ngoại trừ Ninh Tiểu Xuyên vẫn còn đám người Hùng Tâm nữa. Nghe thấy Ám Ảnh uy hiếp Phong Cửu U như vậy, trong lòng đám người Hùng Tâm nhất thời trở nên hiếu kỳ. Trên thực tế, vừa rồi bọn họ cũng đã được mở rộng tầm mắt. Nhất là Hùng Tâm, hắn đi theo bên cạnh Phong Cửu U cũng đã mấy ngàn vạn năm rồi, nhưng chưa bao giờ biết được trên người Lão đại của hắn đã từng phát sinh qua nhiều chuyện như vậy.

Đối mặt với uy hiếp của Ám Ảnh, Phong Cửu U lắc lắc đầu, nói:

- Tính cách của ngươi ngược lại cực kỳ giống với tính cách của ta năm xưa. Nhưng thời gian có thể thay đổi mọi thứ. Đã nhiều năm trôi qua như vậy, ta đã thoát ly ta năm xưa, nhưng ngươi lại vẫn là ngươi! Xem ra ngươi vĩnh viễn cũng chỉ có thể là một hơi thở của ta, không có khả năng trở thành Ám Ảnh Thánh Quân chân chính!

Ám Ảnh nhìn chằm chằm Phong Cửu U, lạnh lẽo nói:

- Nói nhiều lời êm tai như vậy có ích lợi gì? Ngày hôm nay chúng ta liền nói cho rõ ràng. Dù sao sự tình mà ngươi mưu đồ cũng đã thành công, như vậy từ hôm nay trở đi, ngươi chính là ngươi, ta chính là ta! Chúng ta nước sông không phạm nước giếng!

Nói xong câu này, tựa hồ cảm thấy chính mình không có đủ lực lượng để đối kháng Phong Cửu U, Ám Ảnh xoay người lại, nói với Ninh Tiểu Xuyên:

- Ninh Tiểu Xuyên, lần này ngươi bất luận thế nào cũng phải giúp ta!

- Được! Ta sẽ giúp ngươi!

Ninh Tiểu Xuyên nhìn chằm chằm Phong Cửu U, gật đầu nói. Mặc dù lúc này Phong Cửu U đã thể hiện ra toàn bộ thân phận của chính mình, nhưng Ninh Tiểu Xuyên lại càng lúc càng trở nên kiêng kỵ hắn hơn. Bởi vì Phong Cửu U hiện tại nhìn qua tựa hồ càng thần bí hơn so với trước đây.

Một nhân vật thần bí đến cực điểm như vậy, sợ rằng bất cứ kẻ nào đối mặt cũng phải kiêng kỵ vài phần. Càng huống chi, trước đây Ám Ảnh đã dùng tính mạng của mình để giúp đỡ Ninh Tiểu Xuyên. Bất luận như thế nào, ngày hôm nay Ninh Tiểu Xuyên cũng không thể trơ mắt nhìn hắn bị Phong Cửu U thu hồi.

Ánh mắt Phong Cửu U đảo qua trên người Ninh Tiểu Xuyên cùng Ám Ảnh, cuối cùng khẽ lắc đầu, nói:

- Nếu ngươi đã không nguyện ý trở về nhất thể với ta, ta tự nhiên cũng sẽ không miễn cưỡng ngươi làm gì!

- Như vậy tốt nhất! Tránh cho chúng ta phải cá chết lưới rách!

Ám Ảnh hừ lạnh một tiếng. Phong Cửu U khẽ mỉm cười, nói:

- Cái tính tình này của ngươi nhất định phải sửa đổi. Bằng không, sau này sợ rằng ngươi sẽ không được chết già. Nể mặt ta và ngươi vốn là một thể, hiện tại ta sẽ dạy dỗ ngươi một chút, để cho ngươi biết rõ, không phải kẻ nào cũng có thể uy hiếp được!

Nghe Phong Cửu U nói như vậy, thần sắc Ninh Tiểu Xuyên cùng Ám Ảnh nhất thời liền trở nên ngưng trọng vài phần, ánh mắt nhìn về phía Phong Cửu U cũng càng lúc càng trở nên kiêng kỵ hơn.

Thần sắc đám người Hùng Tâm cũng đột nhiên thay đổi, cho rằng Phong Cửu U sắp sửa xuất thủ. Nhưng dưới sự chú mục của mọi người, Phong Cửu U cũng không có bất cứ động tác nào, vẫn duy trì bộ dáng nhẹ nhàng thoải mái, bình thản nói:

- Các ngươi đừng hiểu lầm! Ta tạm thời không dự định sẽ xuất thủ. Muốn giáo huấn một hơi thở của ta, còn chưa cần bản thân ta tự mình xuất thủ!

Ánh mắt dừng lại trên người Ám Ảnh, Phong Cửu U tiếp tục nói:

- Hiện tại thứ mà ngươi dựa vào, đơn giản chính là một chút bí mật nhỏ của ta năm xưa a? Lúc này ở ngay trước mặt của ta, ngươi hãy nói ra toàn bộ cái bí mật nhỏ này đi. Cũng xem như là để cho ta hồi tưởng lại chuyện cũ một phen!

- Cái gì? Không ngờ ngươi…

Ám Ảnh nghe Phong Cửu U nói vậy, nhất thời kinh hãi. Hiện tại thứ mà hắn dựa vào quả thật là một chút bí mật quan trọng của Phong Cửu U. Nhưng hắn lại không ngờ, bộ dáng Phong Cửu U lúc này vậy mà tựa hồ hoàn toàn chẳng hề quan tâm tới những bí mật này. Khẽ cắn môi một cái, tựa hồ như muốn thăm dò Phong Cửu U, Ám Ảnh chậm rãi nói:

- Nếu ngươi đã nói vậy, vậy ta cũng không khách khí nữa. Năm xưa sau khi tu vi ngươi đạt tới đỉnh phong, trở thành cường giả Tạo Vật Chủ đầu tiên trong thiên địa, tại thời điểm đó, ngươi vậy mà bởi vì một nữ nhân, không tiếc tự phong ấn tu vi của chính mình, lựa chọn chuyển thế trùng tu, trở thành một gã phàm nhân bình thường đến không thể bình thường hơn trong Thế giới Đại Diễn…

Ám Ảnh vừa nói, ánh mắt vừa chằm chằm quan sát thần sắc của Phong Cửu U. Nhưng mãi cho đến lúc hắn nói xong, thần sắc Phong Cửu U vẫn không biến hóa bao nhiêu, tựa hồ hoàn toàn chẳng quan tâm tới những bí mật này vậy. Nhìn thấy biểu hiện của Phong Cửu U như vậy, trên mặt Ám Ảnh rốt cuộc tràn ngập thần sắc tuyệt vọng. Lúc này đã nói ra những bí mật này rồi, trong tay hắn đã không còn bất luận át chủ bài gì nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc