THẦN MA THIÊN TÔN

Hoa Thanh Liên và Đàn Càn hòa thượng lập tức dựa quy định của Ninh Tiểu Xuyên mà thề, sau khi thề, Ninh Tiểu Xuyên mới lấy Thiên Đế Nhận ra, một tay nắm chuôi đao, một tay nâng mũi đao.

Đàn Càn hòa thượng nuốt mạnh một ngụm nước miếng, rất muốn nhào tới Thiên Đế Nhận, thế nhưng, tay của hắn vừa sắp tiếp xúc với Thiên Đế Nhận, còn chưa kịp chạm vào thân đao, đã lùi về phía sau, tựa như một con thỏ nhỏ bị giật mình.

- Đây là Thiên Đế Nhận, từng là bội đao của Thiên Đế, một thanh tà đao trong truyền thuyết.

Sắc mặt Đàn Càn hòa thượng đại biến, không dám tới gần Thiên Đế Nhận.

Hoa Thanh Liên cũng cảm nhận được tà khí đậm đặc phát ra từ Thiên Đế Nhận, một luồng tà khí xâm nhập vào cơ thể hắn, muốn khống chế hắn.

Hắn lập tức điều động Thần lực, sau lưng xuất hiện một quầng sáng trắng thần thánh, như vậy mới miễn cưỡng ngăn cản được tà khí mà Thiên Đế Nhận phát ra.

- Quả nhiên là một thanh tà đao trong truyền thuyết, nó đã bị Thiên Đế vứt bỏ tại Táng Binh Đại lục, tại sao bây giờ lại xuất hiện tại Bắc Cương?

- Ninh công tử, thanh tà đao này thập phần yêu dị, sẽ khống chế tu sĩ nắm giữ nó, trở thành đao nô của nó, mất đi lý trí, biến thành cuồng ma khát máu. Ngươi cũng phải cẩn thận!

Hoa Thanh Liên cũng có chút kiêng kỵ Thiên Đế Nhận, vội vàng giữ khoảng cách ba thước với nó.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Không sao! Ta tự có biện pháp áp chế nó, sẽ không trở thành đao nô của nó.

Thiên Đế Nhận đã bị Huyền Thú Giám áp chế, cho dù đã từng là một kiện tà binh cái thế, bây giờ cũng phải ngoan ngoãn mà nghe lời, căn bản không cách nào thoát ra khỏi Huyền Thú Giám được.

Thanh âm của Thiên Đế Nhận vang lên, nói:

- Ninh Tiểu Xuyên, vừa rồi ngươi lại sử dụng lực lượng của ta, ngươi còn thiếu ta nửa kiện Chí Tôn Khí.

Ninh Tiểu Xuyên cũng không để ý tới Thiên Đế Nhận, liền thu hồi nó vào Huyền Thú Giám, sau đó nói với Đàn Càn hòa thượng và Hoa Thanh Liên:

- Cường giả của Yêu tộc rất nhanh sẽ chạy đến, chúng ta nhanh tiến lên tầng tháp cao hơn thôi. Thế nhưng, phải cẩn thận một, vị tăng nhân không đầu kia ở ngay trong tháp, nếu như gặp hắn, tốt nhất là nên lập tức tránh lui.

Vị tăng nhân không đầu kia đã chết nhiều năm, thế nhưng, vẫn tụng kinh, hành tẩu trong Trấn Nhân tháp, không bị tiêu tán, tuyệt đối là một tồn tại rất đáng sợ.

Cũng không biết tại sao, hắn vẫn không chịu chết?

- Chờ một chút!

Hoa Thanh Liên tựa như đang suy ngẫm điều gì đó, chợt nói:

- Ta có một biện pháp, không biết hai vị có nguyện ý lắng nghe hay không?

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Cứ nói, đừng ngại.

Hoa Thanh Liên nói:

- Trấn Nhân tháp chính là chiến binh của Thiên Mộng Yêu Hoàng, tổng cộng có mười sáu tầng, bây giờ chúng ta chỉ mới ở tầng thứ chín, vậy mà đã gặp tồn tại đáng sợ như tăng nhân không đầu rồi. Nếu như tiếp tục leo lên, e rằng tu vi của chúng ta, căn bản không thể đến được đỉnh tháp.

- Nếu như Ninh công tử nắm giữ một kiện Chí Tôn Hoàng Khí, vậy thì tại sao chúng ta không liều mạng với cường giả Yêu tộc?

Đàn Càn hòa thượng chắp tay trước ngực, nói:

- Hoa thí chủ nói rất có đạo lý, tầng thứ chín của Trấn Nhân tháp, xung quanh đều là sương mù dày đặc, rất thích hợp để đánh lén những cường giả Yêu tộc kia, mà không bại lộ Chí Tôn Hoàng Khí.

Ninh Tiểu Xuyên liếc nhìn Đàn Càn hòa thượng một cái, nói:

- Không phải ngươi là người xuất gia ư? Tại sao ngay cả chuyện đánh lén mà cũng làm?

- A Di Đà Phật! Thiện tai, thiện tai.

Đàn Càn hòa thượng thập phần bình tĩnh, khẽ nhắm mắt lại, làm ngơ với lời nói của Ninh Tiểu Xuyên, tựa như một vị thánh tăng không vướng bận cách nhìn của thế tục



Phành...

Phật văn kết giới, cuối cùng cũng bị công phá.

Thánh Ngư Vương dẫn đầu lao ra khỏi thông đạo, chạy lên tầng thứ chín của Trấn Nhân tháp.

Sau đó, những đại yêu của Yêu tộc lần lượt cũng xông lên tầng thứ chín, nhìn sương mù dày đặc mà lạnh lẽo trước mắt, rất nhiều cường giả Yêu tộc đều sinh ra cảm giác nguy hiểm, không dám tùy tiện xông vào.

- Trấn Nhân tháp chính là chiến binh của Thiên Mộng Yêu Hoàng, càng tiến lên trên, nhất định càng hung hiểm hơn. Ba tên nhân loại kia không ngờ dám xông vào Trấn Nhân tháp, nhất định đã chết trong tháp rồi, chúng ta cần gì phải tiếp tục đuổi giết?

Một đại yêu già nua, thân hình khô gầy, có chút kiêng kỵ với Trấn Nhân tháp, không muốn tiếp tục đuổi theo.

- Nói nhảm! Lỡ như ba tên nhân loại kia tìm được khí linh của Trấn Nhân tháp thì phải làm sao bây giờ? Chí Tôn Hoàng Khí của Yêu tộc chúng ta, chẳng lẽ lại để rơi vào trong tay nhân loại?

Một đại hán thân hình khôi ngô, toàn thân mọc lông đen, tay cầm thiết chùy, hai chân thô như cột trụ lên tiếng.

Nó chính là đại yêu Hắc Viên Yêu tộc, toàn thân tràn ngập lực lượng có tính bạo tạc, dẫn đầu phóng vào trong sương mù.

Thế nhưng, nó vừa mới xông vào sương mù…

Ầm...

Sâu trong sương mù, chợt tràn ra một luồng tà khí bài sơn đảo hải.

Sương mù ngưng tụ thành hình dạng tà đao, xuyên qua ngực của đại yêu Hắc Viên tộc, trên đất chảy xuôi Yêu huyết.

Đại yêu của Hắc Viên tộc phát ra một tiếng hét thê lương thảm thiết, yêu thể bị xé nát, cốt cách và đầu đều bị một luồng lực lượng khủng bố tuyệt luân đánh xuyên qua.

Nó ngay cả cơ hội phản kích cũng không có thì đã chết oan.

Yêu thi rơi xuống đất, lập tức bị một cái đại thủ vô hình lôi đi.

Ngay cả thiết chùy trong tay đại yêu Hắc Viên tộc cũng bị một cái “quỷ thủ” phát ra Phật quang lấy đi, biến mất trong sương mù.

Những đại yêu yêu tộc kia đều kinh sợ không thôi, không nhịn được đồng loạt thối lui về phía sau.

Chúng đều biết rõ sự cường đại của đại yêu Hắc Viên tộc, tu vi đã đạt tới Thiên Nhân tầng thứ tư đỉnh phong, thế nhưng vẫn bị đánh chết trong nháy mắt, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.

Quả thực có chút dọa người.

- Tà khí thật khủng khiếp, trong Trấn Nhân tháp quả nhiên cất giấu tà vật hung ác, hay là chúng ta đừng đuổi theo nữa?

Một đại yêu lớn tuổi lên tiếng.

- Ta vẫn không tin là có tà!

Thánh Ngư Vương lấy Chí Tôn Khí ra.

Một cái cổ kính màu vàng, hình dạng như hỏa diễm, bên ngoài khắc vô số đường vân dày đặc, tản mát hào quang còn chói mắt hơn Thái Dương.

Thánh Ngư Vương truyền Yêu nguyên chi khí vào “Thánh Hỏa Kính”, bề mặt cổ kính liền xuất hiện một mảnh biển lửa.

Hỏa diễm màu vàng cũng từ trong kính tràn ra.

Nhiệt độ trong không khí cấp tốc tăng lên.

Lấy thân thể Thánh Ngư Vương làm trung tâm, từng đoàn hỏa diễm màu vàng lơ lửng trên hư không, tạo thành một thế giới biển lửa.

Những đại yêu Yêu tộc kia đồng loạt thối lui về phía sau, triệu hoán Huyền Khí cửu phẩm ra, ngăn cản lực lượng Chí Tôn Khí, sợ bị Thánh Ngư Vương làm cho ngộ thương.

Thánh Ngư Vương không chỉ muốn giết Ninh Tiểu Xuyên, mà nó còn có dã tâm muốn chiếm hữu Trấn Nhân tháp, cho nên, bất luận như thế nào thì nó cũng phải tiếp tục tiến về phía trước, xông lên đỉnh tháp.

Ầm ầm ầm...

Thánh Ngư Vương tu vi cái thế, yêu khí hùng hậu mạnh mẽ, đánh ra “Thánh Hỏa Kính” cấp bậc Chí Tôn Khí, muốn luyện hóa màn sương mù tại tầng thứ chín của Trấn Nhân tháp.

Cùng lúc đó, Ninh Tiểu Xuyên, Hoa Thanh Liên, Đàn Càn hòa thượng cũng lấy Thiên Đế Nhận ra, truyền lực lượng vào trong Thiên Đế Nhận, thức tỉnh một tia lực lượng của Chí Tôn Hoàng Khí, chém thẳng về phía Thánh Ngư Vương.

Phành...

Thánh Hỏa Kính lập tức bị Thiên Đế Nhận đánh bay ra ngoài.

Trên mặt kính xuất hiện một đạo vết nứt rất nhỏ, hỏa diễm kim sắc cũng theo vết nứt mà tràn ra.

Ngón tay của Thánh Ngư Vương bị đao khí chém thương, máu tươi chảy xuôi, lập tức mạnh mẽ thối lui, giật mình kinh hãi nhìn màn sương mù băng hàn trước mặt.

- Trong lớp sương mù kia, rốt cuộc cất giấu thứ tà vật gì?

Thánh Ngư Vương thu hồi Thánh Hỏa Kính, nhìn vết nứt trên mặt kính, trong lòng đau xót vô cùng.

Thánh Ngư tộc cũng chỉ có một kiện Chí Tôn Khí nguyên vẹn, không ngờ lại bị đánh hư, không biết phải mất bao nhiêu tài nguyên mới có thể tu bổ lại?

- Thánh Ngư Vương, hay là chúng ta trước hết thối lui khỏi Trấn Nhân tháp, bẩm báo cho Yêu Hoàng, thỉnh Yêu Hoàng đại nhân ra tay thu phục kiện Chí Tôn Khí này?

Chân Hống Vương cũng rất kiêng kỵ đạo tà khí vừa rồi, không muốn tùy tiện xông lên.

Không ngờ ngay cả Chí Tôn Khí mà cũng có thể chém nứt được, nếu chém lên thân thể Yêu thú, e rằng cho dù là Thú vương cũng không thể ngăn cản nổi.

- Cũng chỉ còn cách đó mà thôi.

Thánh Ngư Vương có chút không cam lòng, thế nhưng lại không thể làm gì được, một kiện Chí Tôn Hoàng Khí cũng không phải là dễ chiếm hữu, cho dù có đoạt được Trấn Nhân tháp, đoán chừng cũng sẽ vì nó mà mang đến họa sát thân.

- Cần gì phải đợi Phạm Hống Yêu Hoàng? Bổn đại vương sẽ tới lấy nửa kiện Chí Tôn Hoàng Khí này!

Thanh Tước Vương mặc một thân vũ bào, mái tóc búi cao, eo quấn đai ngọc, buộc chặt đường cong thon thả, từ bên dưới thông đạo đi lên.

Nàng thoạt nhìn giống như một thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi, đôi mắt sáng ngời, da thịt trắng như tuyết, tuyệt đại tao nhã, e rằng cũng chỉ có Tam Vĩ Thương Hồ Vương mới có thể so sánh vẻ ngoài với nàng.

Những đại yêu Yêu tộc kia đều nháo nhào nhường đường cho nàng, tất cả đều biết Thanh Tước Vương không phải dễ trêu chọc.

Sau lưng Thanh Tước Vương, có hai tiểu cô nương, dáng vẻ phấn điêu ngọc trác, chỉ cao không đến một thước, khoảng chừng ba,bốn tuổi, đi chân trần, thập phần dễ thương.

Trong đó, một tiểu cô nương mặc xiêm y màu đỏ, mắt căng tròn, mỗi một tấc da thịt đều lưu động hào quang hỏa diễm, thập phần dí dỏm, làm mặt quỷ với những đại yêu khác, phát ra tiếng cười như chuông bạc.

Tiểu cô nương còn lại thì thập phần điềm đạm nho nhã, mặc một bộ xiêm y màu xanh ngọc, mái tóc đen mượt, da thịt óng ánh như tuyết trắng, toàn thân tản mát mùi thơm nhàn nhạt, tựa như sinh linh do thiên địa linh lực tạo thành.

Chân Hống Vương vừa nhìn thấy Thanh Tước Vương, trên mặt liền lộ vẻ mừng rỡ, lập tức nghênh đón nàng, nói:

- Thanh Tước Vương, Trấn Nhân tháp không thể xem thường, nguy hiểm trùng điệp, ngay cả Chí Tôn Khí của Thánh Ngư tộc cũng bị hư, ngươi ngàn vạn lần không thể tùy tiện xông vào.

- Bổn đại vương đã bao giờ làm chuyện gì mà mình không nắm chắc chưa? Tu vi của Thánh Ngư Vương quá yếu, tất nhiên không thể xông vào được, chuyện này cũng nằm trong dự liệu của ta rồi.

Thanh Tước Vương nhìn vào màn sương mù dày đặc xa xa, căn bản không thèm nhìn thẳng Thánh Ngư Vương và Chân Hống Vương.

Thánh Ngư Vương tức giận không thôi, diện mục dữ tợn nói:

- Thanh Tước Vương, ngươi đừng quá đắc ý, chờ đến khi ngươi chết trong Trấn Nhân tháp, không có người nào đi nhặt xác cho ngươi… Á… Tiểu quỷ nào thế này, muốn chết sao?

Tiểu nữ hài mặc xiêm y đỏ hồng, không biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh Thánh Ngư Vương, miệng thổ ra một đoàn hỏa diễm, thiêu cháy bộ giáp vàng trên người Thánh Ngư Vương.

Áo giáp mà Thánh Ngư Vương mặc, tất nhiên không phải phàm phẩm, lực phòng ngự kinh người, ngay cả bất Tử Thánh Hỏa mà nó tu luyện cũng không thể hòa tan được bộ áo giáp này.

Thế nhưng, sau khi tiếp xúc với hỏa diễm mà nữ hài này phun ra, lại thật sự bốc cháy, hòa tan thành chất lỏng màu vàng.

- Muốn chết!

Thánh Ngư Vương lập tức vận chuyển nguyên khí dập tắt hỏa diễm, thẹn quá hóa giận, một chưởng đánh về phía tiểu cô nương kia.

Tốc độ của tiểu cô nương này nhanh đến kinh người, quả thực tựa như thay hình đổi vị, trước khi chưởng ấn của Thánh Ngư Vương kịp chụp xuống thì đã nhảy lên vai Thánh Ngư Vương, rống lớn một tiếng vào lỗ tai nó.

Grào... grào... grào...

Thánh Ngư Vương giống như bị trọng quyền đánh trúng ba lần, lùi về sau ba bước, lỗ tai chảy ra máu tươi, đầu óc choáng váng.

Nếu không phải tu vi của nó thâm hậu, e rằng đã bị ba tiếng rống này chấn cho chết ngay tại chỗ rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc