THẦN MA THIÊN TÔN

Con đường tu luyện Võ Đạo cực kỳ gian nan, cảnh giới càng cao, độ khó lại càng lớn, mỗi bước đi đều phải vững chắc ổn trọng, như vậy thì không gian phát triển trong tương lai mới càng lớn hơn.

Thiên phú Võ giả có thể hậu thiên cải biến, nhưng nhất định phải cải biến trước khi đạt tới Địa Tôn cảnh. Một khi bước vào Địa Tôn cảnh, võ thể cơ bản đã thành hình, muốn tăng thêm thiên phú của bản thân, sẽ khó hơn trước khi đạt đến Địa Tôn cảnh gấp trăm, gấp nghìn lần.

Cho nên, Ninh Tiểu Xuyên mới cực kỳ quý trọng cửu trọng thiên của Thoát Tục cảnh, muốn tu luyện mỗi một trọng thiên đạt đến cực hạn, tranh thủ đạt tới cấp độ thiên phú “vạn năm khó gặp”.

- Nếu như có thể tu luyện đến trình độ “huyết khí như rồng” trước Địa Tôn cảnh, có lẽ cũng không còn kém thiên phú “vạn năm khó gặp” bao xa nữa.

Ninh Tiểu Xuyên vừa luyện hóa Thoát Tục Đan, vừa hấp thụ tiên thiên huyết khí của Huyết Thiềm Mộc thụ, cô đọng huyết dịch trong cơ thể.

Cái gọi là “huyết khí như rồng”, chính là nhỏ một huyết dịch trong cơ thể ra ngoài, có thể hóa thành một đầu Huyết Long.

Huyết Long có lực lượng khổng lồ, đánh đổ tường thành.

Hiện nay, mỗi một giọt huyết dịch trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên, đều có thể biến hóa thành hai đầu Huyết Hổ.

Cảnh giới Võ Đạo này, đã có thể xem là rất giỏi rồi, ngay cả một vài Võ Tôn cũng không làm được.

Thế nhưng vẫn còn cách trình độ “huyết khí như rồng” rất xa, Ninh Tiểu Xuyên ít nhất phải tu luyện mỗi một giọt huyết dịch biến hóa thành mười đầu Huyết Hổ, thì như vậy mới có thể tinh luyện mười hổ thành rồng.

Huyết Thiềm Mộc thụ mang lại trợ lực rất lớn cho Ninh Tiểu Xuyên, có thể giúp hắn nhanh chóng đề thăng phẩm chất huyết khí, đem tạp chất trong cơ thể bức ra ngoài, lực lượng ẩn chứa trong huyết dịch cũng càng lúc càng lớn mạnh hơn.

Liên tiếp hai ngày trôi qua, Ninh Tiểu Xuyên đã hoàn toàn luyện hóa đan khí của Thoát Tục Đan, tu vi cũng không đột phá, vẫn là Thoát Tục tầng thứ tư, thế nhưng huyết khí trong cơ thể đã dày đặc hơn rất nhiều. Sắp đạt đến trình độ một giọt máu ba đầu Huyết Hổ, chẳng qua vẫn chưa hoàn toàn thực sự đạt tới trình độ đó.

Nếu như vẫn một mực tu luyện dưới Huyết Thiềm Mộc thụ, Ninh Tiểu Xuyên hoàn toàn nắm chắc trong vòng một tháng sẽ đạt tới cấp bậc “nhỏ máu ba hổ”. Chẳng qua, bây giờ hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Vũ lực tất nhiên trọng yếu, nhưng khi vũ lực của ngươi còn chưa đạt tới trình độ vô địch thiên hạ, thì muốn bảo hộ thân nhân và bằng hữu, thậm chí đối phó với địch nhân, đều cần phải nhờ thế lực trong tay.

Thiên phú Võ Đạo của Ninh Tiểu Xuyên mặc dù cực cao, nhưng tuyệt đối không có khả năng trong thời gian ngắn có thể trở thành cường giả vô địch thiên hạ, muốn đối phó với Nhạc Vũ Dương thủ đoạn ngoan độc thâm hiểm, muốn đối phó với Ngọc Lam Đại Đế luôn xem Kiếm Các Hầu Phủ là mối họa trong lòng, thậm chí đối phó với Cổ Ma ngàn năm muốn móc tim hắn. Hắn nên làm gì bây giờ?

Hắn nhất định phải thành lập thế lực thuộc về chính mình.

Chỉ khi thế lực của mình đủ cường đại, lúc đó mới có thể sống sót trong tuyệt cảnh khi đối diện với vòng vây của địch nhân, đồng thời bảo hộ được thân nhân và những người quan tâm đến mình.

- Tình huống Vân Hổ Tập bây giờ như thế nào rồi?

Ninh Tiểu Xuyên hỏi.

Tạ Mộng Dao bẩm báo:

- Thái Tử và Hỏa Thần Tử đều đã quay trở về Hoàng thành, còn Tư Đồ gia tộc thì triệu hồi những cao thủ Võ Đạo ra ngoài lịch lãm trở về, xem bộ dạng giống như là muốn quyết một trận tử chiến với U Linh sơn trang rồi. Trang chủ, xem ra Thái Tử và Kỳ Lân Vương Phủ đều đã bỏ rơi Tư Đồ gia tộc rồi, chúng ta có cần thừa cơ nhổ tận gốc Tư Đồ gia tộc không?

Tạ Mộng Dao liếc nhìn Tư Đồ Phượng Vũ cách đó không xa, trong mắt thoáng lộ ý cười bình thản.

Tư Đồ Phượng Vũ hung hăng trừng mắt nhìn Tạ Mộng Dao, cảm thấy tâm tư của Tạ Mộng Dao quá độc ác, muốn lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn mà diệt sát toàn bộ Tư Đồ gia tộc.

Nàng vội vàng nói:

- Trang chủ, tuyệt đối không thể nghe nàng nói bậy bạ. Tư Đồ gia tộc đã phát triển hơn 500 năm, không chỉ có căn cơ hùng hậu trong Hoàng thành, mà khắp toàn bộ Ngọc Lam Đế quốc cũng có sức ảnh hưởng không nhỏ. Nếu như U Linh sơn trang thật sự liều mạng với Tư Đồ gia tộc, e rằng sẽ thật sự lưỡng bại câu thương.

- Tư Đồ gia tộc mặc dù đã mất đi một lượng lớn Luyện Khí Sư ưu tú và khí cụ luyện khí, nhưng nếu như các ngươi cho rằng Tư Đồ gia tộc đã mất hết giá trị lợi dụng, bị Kỳ Lân Vương Phủ vứt bỏ, vậy thì các ngươi đã sai mười phần rồi. Tư Đồ gia tộc có thể trở thành gia tộc luyện khí lớn nhất Hoàng thành, tuyệt đối không chỉ dựa vào những Luyện Khí Sư và vài món khí cụ luyện khí đơn giản như vậy.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Thái Tử và người của Kỳ Lân Vương Phủ lui về Hoàng thành, chính là muốn lấy lui làm tiến, dẫn xà xuất động, một khi chúng ta thật sự tiến đánh Tư Đồ gia tộc, nói không chừng sẽ trúng phải kế sách của bọn hắn.

- Trang chủ anh minh, là thuộc hạ cân nhắc không chu toàn.

Tạ Mộng Dao nói.

Ninh Tiểu Xuyên hỏi:

- Tình huống bên phía quặng mỏ như thế nào rồi?

Tạ Mộng Dao cười nói:

- Tất cả đều theo như bố trí của Trang chủ mà tiến hành, hàng ngày, cao thủ Võ Đạo của U Linh sơn trang đều sẽ tập kích hầm mỏ, chuyên cướp đoạt khoáng thạch hiếm có, rất nhiều đại đạo khai thác quặng mỏ trọng yếu cũng bị người của chúng ta bít kín, cho dù bọn hắn có thu thập được khoáng thạch thì cũng không vận chuyển ra ngoài được, cho dù vận ra ngoài được, thì cũng sẽ bị chúng ta cướp.

- Nghe nói vì chuyện này mà một vị đại nhân vật nào đó của Kỳ Lân Vương Phủ đã tức đến phát điên, đặc biệt điều động quân đội để hộ tống khoáng thạch.

- Thế nhưng, người của chúng ta cũng bố trí mai phục trên đường, khiến cho quân đội bị đánh tan tác, tử thương thảm trọng. Ta nghĩ không lâu nữa, Kỳ Lân Vương Phủ cũng phải bỏ qua những cái mỏ quặng kia thôi.

- Các ngươi thực sự nghĩ quá ngây thơ rồi, núi chính là căn cơ của Vương Hầu, cho dù biến quặng mỏ thành cấm khu, dùng quân đội phòng thủ, thì cũng không có khả năng đem những quặng mỏ này chắp tay dâng lên cho U Linh sơn trang các ngươi.

Tư Đồ Phượng Vũ lạnh lùng nói.

Ninh Tiểu Xuyên đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía Hoàng thành xa xa, nói:

- Hai người các ngươi cùng theo ta trở lại Hoàng thành!

Bịch bịch…

Một chiếc xe Thanh Lộc Mã từ trong U Linh sơn trang chạy ra ngoài, cũng không lâu lắm đã tiến vào cửa thành Hoàng thành, vòng vèo trên đường phố mấy vòng, sau đó mới từ cửa sau tiến vào Kiếm Ý võ phủ.

Phủ chủ Kiếm Ý võ phủ đã được lão Hầu gia xác nhận thân phận của Ninh Tiểu Xuyên, nên nhìn thấy xe ngựa của Ninh Tiểu Xuyên đến, liền lập tức nghênh đón:

- Bái kiến đặc sứ.

Ninh Tiểu Xuyên ngồi ở trong xe, cũng không đi xuống, nói:

- Thay ta chuyển tới Hầu gia một câu: xin Hầu gia tự mình tới tìm Kỳ Lân Vương Phủ hỏi chuyện mua sắm quặng mỏ giá cao.

Phủ chủ Kiếm Ý võ phủ nói:

- Xin hỏi đặc sứ, là quặng mỏ ở đâu?

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Trong bảy đại biên Tập, kể cả Vân Hổ Tập.

Phủ chủ Kiếm Ý võ phủ khẽ nhíu mày, nói:

- Nơi đó chính là cụm quặng mỏ lớn nhất xung quanh Hoàng thành, e rằng cho dù là Hầu gia tự mình ra mặt thì Kỳ Lân Vương Phủ cũng sẽ không bán.

- Nếu là trước kia, Kỳ Lân Vương Phủ tất nhiên sẽ không bán. Nhưng bây giờ, chỉ cần chúng ta ra giá cao, Kỳ Lân Vương Phủ nhất định sẽ bán.

Ninh Tiểu Xuyên dứt lời, liền sai người đánh xe rời khỏi Kiếm Ý võ phủ, lại một lần nữa đi vào đường cái phồn hoa náo nhiệt của Hoàng thành.

Trong xe tương đối rộng rãi, trên mặt đất phủ hương thảm, trên thảm đặt một cái bàn gỗ tử đàn, bên trên có một bình rượu hảo hạng.

Ninh Tiểu Xuyên ngồi trên thảm hương mềm mại, đang suy tư sau khi mua quặng mỏ, thì sẽ thành lập một căn cứ luyện khí như thế nào? Có lẽ, đây chính là một tòa Thánh Địa luyện khí thuộc về Kiếm Các Hầu Phủ.

Thân thể mềm mại của Tạ Mộng Dao dựa vào ngực hắn, mái tóc đen tán lạc trước ngực Ninh Tiểu Xuyên, ngón tay nhỏ nhắn khẽ nâng chén rượu, đưa đến bên môi Ninh Tiểu Xuyên.

Đây là lần đầu tiên Ninh Tiểu Xuyên hưởng thụ nữ tử xinh đẹp hầu hạ như vậy, quả thực là hưởng thụ cực độ, cho nên cũng không cự tuyệt.

Trên người Tạ Mộng Dao tản mát ra hương thơm nhàn nhạt, cánh tay ngọc mềm mại trơn mịn, ngực mông đầy đặn no đủ, eo thon như liễu, mỗi một động tác đều tràn ngập kiều diễm, hấp dẫn vô tận.

Tư Đồ Phượng Vũ ở ngay trong thùng xe, dáng vẻ đoan trang, ưu nhã mà cao ngạo, rất phản cảm với dáng vẻ vũ mị phóng đãng của Tạ Mộng Dao.

- U Linh sơn trang quả nhiên không phải là đột nhiên xuất hiện, không ngờ lại có bối cảnh là một tòa Hầu Phủ. Rốt cuộc đó là tòa Hầu Phủ nào?

Tư Đồ Phượng Vũ cũng không biết vừa rồi Ninh Tiểu Xuyên nói chuyện cùng ai, chỉ nhạy cảm phát giác được hai chữ “Hầu gia” này.

- Quặng mỏ bị người nào mua, thì nhất định sẽ có liên quan đến U Linh sơn trang. Đến lúc đó, ta đem tin tức này dâng lên cho Thái Tử, nhất định có thể khiến cho U Linh sơn trang vạn kiếp bất phục. Điều này đối với Thái Tử điện hạ mà nói, quả thật là một cái công lớn, hắn nhất định sẽ rất cao hứng, nói không chừng còn lập tức nạp ta làm Thái Tử phi.

Trong đầu Tư Đồ Phượng Vũ lại hiện ra tư thái oai hùng của Thái Tử, trên gương mặt tịnh lệ thoáng hiện ra một nụ cười ngượng ngùng.

Ninh Tiểu Xuyên nhìn thấy rõ thần sắc của Tư Đồ Phượng Vũ, chẳng qua là vẫn giả vờ không phát hiện.

Ninh Tiểu Xuyên lại đến Lệnh Kiếm hiên, tìm Lưu Văn Vũ trao đổi chuyện “thành lập Thánh Địa luyện khí”, nói chuyện tới đêm thì mới rời đi, sau đó bí mật tiến vào Quan Ngọc Lâu.

Quan Ngọc Lâu chính là nơi ẩn thân tốt nhất.

Ninh Tiểu Xuyên đi vào hậu viện Quan Ngọc Lâu, vừa đến liền nghe thấy tiếng cầm sắt (*) hợp minh trong tiểu viện của Ngọc Ngưng Sanh.

(*) nhạc cụ đàn cầm, đàn sắt

Tiền đàn thanh nhã êm tai, du dương kỳ ảo, vang vọng mà không dứt.

Thanh âm hồ sắt trầm hùng thê lương, khiến người khác cảm thấy ưu tư nhàn nhạt.

Nghe thấy thanh âm cầm sắt mỹ diệu như vậy, ngay cả Ninh Tiểu Xuyên kiến thức đối với âm luật nửa vời, cũng không nhịn được vỗ án tán dương.

Hắn đi vào tiểu viện, liền nhìn thấy bên trúc đình có hai nam nữ trẻ tuổi, nam tuấn lãng phiêu dật, nữ thánh khiết đoan trang. Hai người đối diện trên bệ đá, hợp tấu cầm sắt, từng tia Huyền Khí và sóng âm tương dung, hấp dẫn không nói nên lời.

Nhìn thấy Ninh Tiểu Xuyên đi vào tiểu viện, đôi nam nữ trẻ tuổi lập tức dừng lại.

Ngọc Ngưng Sanh giống như không nhìn thấy Ninh Tiểu Xuyên, đôi tinh mâu vẫn nhìn chằm chằm vào Tiêu Dật Chi, nhu tình như nước, nói:

- Tiêu công tử quả không hổ là đệ nhất tài tử Hoàng thành, tiếng đàn ưu nhã, kỳ ảo mỹ huyễn, tuyệt thế tài tình, khiến cho Ngưng Sanh vô cùng bội phục.

Tiêu Dật Chi thoáng nhìn qua Ninh Tiểu Xuyên, lập tức đứng dậy, khom người thở dài, lộ vẻ cực kỳ hữu lễ, nói:

- Thì ra Ngưng Sanh cô nương đã có hẹn với tiểu Hầu gia, Dật Chi xin cáo lui, lần sau sẽ cùng Ngưng Sanh cô nương tấu khúc Tiêu Tương.

Tiêu Dật Chi không ngờ lại tinh tường biết rõ mục đích mà Ngọc Ngưng Sanh mời hắn đến đánh đàn, thật sự không phải là đánh đàn, mà là muốn mượn tiếng đàn để kích động Ninh Tiểu Xuyên. Nhưng muốn làm được việc này thì phải nắm chắc một hạn độ nhất định, một khi kích động quá mức, e rằng cái mạng của mình cũng khó mà bảo toàn.

Mặc dù hắn là một trong Hoàng Thành Thập Kiệt, thế nhưng còn chưa dám trêu chọc tiểu Hầu gia của Kiếm Các Hầu Phủ, huống chi vị tiểu Hầu gia này còn cầm trong tay Hoàng quyền lệnh, một khi tức giận, cho dù có giết hắn thì hắn cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo.

Đôi mắt đẹp của Ngọc Ngưng Sanh thoáng nhìn về phía Ninh Tiểu Xuyên, muốn xem Ninh Tiểu Xuyên có ghen hay không? Hay là sẽ không quan tâm?:

Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên quả thật cũng cảm thấy có chút chua chua, thế nhưng cũng không đến mức mất đi lý trí mà bắt lấy Tiêu Dật Chi hành hung một trận, dù sao thì hai người cũng là quân tử chi giao, tri kỷ chi giao, âm luận chi giao, nếu như hắn đi đánh người khác, thì cũng quá không phong độ rồi.

Ngọc Ngưng Sanh thấy Ninh Tiểu Xuyên thoáng giật mình thì trong lòng có chút đắc ý.

Trong lòng nàng có chút mừng rỡ, không phải là ngươi không quan tâm sao? Bây giờ ngươi còn không quan tâm nữa không?

Thế nhưng, một khắc sau, nụ cười trên mặt nàng liền lập tức biến mất.

Hai nữ tử tuyệt mỹ động lòng người theo sau Ninh Tiểu Xuyên, đi vào tiểu viện.

Các nàng đều là mỹ nhân hàng đầu, một người xinh đẹp vũ mị, một người băng thanh ngọc thiết, quả thực là một đôi ngọc bích.

- Trang chủ, nơi này là đâu? Tại sao trước đây ngươi không dẫn ta tới?

Thanh âm của Tạ Mộng Dao vô cùng ôn nhu, mị hoặc đến run người, cánh tay ngọc mảnh khảnh nắm lấy cổ tay Ninh Tiểu Xuyên, động tác vô cùng thân mật, quả thực giống như tiểu tình nhân của Ninh Tiểu Xuyên.

Ninh Tiểu Xuyên cũng không ngờ ở trước mặt người ngoài mà nàng cũng to gan như vậy.

Phía xa xa, bên trong trúc đình, ánh mắt Ngọc Ngưng Sanh đột nhiên thành lạnh lẽo, khiến cho Tạ Mộng Dao cảm thấy rét run cả người, giống như bị một đầu độc xà nhìn chằm chằm, tùy thời đều có thể lấy mạng nàng.

Bình luận

Truyện đang đọc