THẦN MA THIÊN TÔN

Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên tự có một cây cân phán xét, cũng không hoàn toàn tin tưởng những gì Ma Môn Thánh Nữ nói.

- Ngươi có thể tháo mặt nạ trên mặt xuống không? Ta muốn nhìn một chút xem ngươi rốt cuộc là kẻ nào?

Ninh Tiểu Xuyên nhìn thẳng cặp mắt Ma Môn Thánh Nữ, giống như muốn đem nàng hoàn toàn nhìn thấu.

Ma Môn Thánh Nữ trầm mặc một lát, sau đó lắc đầu.

Cho dù nàng không tháo mặt nạ xuống, kỳ thật Ninh Tiểu Xuyên cũng đã biết nàng là ai.

Đối với Ninh Tiểu Xuyên mà nói, điều tra rõ chân tướng mười một năm trước, mục đích quan trọng nhất chính là muốn trả cho Mạc gia một sự thanh bạch, giúp Ngọc Ngưng Sanh chuộc thân. Đây là hắn hứa hẹn mà hắn từng làm ra với Ngọc Ngưng Sanh.

Về phần cha mẹ Ninh Tiểu Xuyên bởi vì cái gì mà chết, hắn đối với vấn đề này, kỳ thật cũng không phải rất quan tâm.

Bởi vì, hắn cũng không phải là Ninh Tiểu Xuyên chân chính, đối với Ninh Thiên Ý cùng Đoan Mộc Ngưng cũng không có thân tình chân chính, càng đừng nói gì tới giúp bọn họ báo thù, giúp bọn họ giải oan!

Thế nhưng Ninh Tiểu Xuyên ngàn vạn lần không ngờ, chính là kẻ mà mình muốn trợ giúp lại lừa gạt chính mình!

Ngọc Ngưng Sanh! Ma Môn Thánh Nữ!

Ninh Tiểu Xuyên hít một hơi thật sâu, tâm tình trở nên bình tĩnh lại, nói:

- Vì sao ngươi muốn tiến nhập Thiên Đế Học Cung?

Ma Môn Thánh Nữ trầm mặc, không trả lời.

Ninh Tiểu Xuyên gật đầu, nói:

- Ta hiểu rồi! Thân phận chân thật của ngươi là Ma Môn Thánh Nữ, chỉ khi nào tiến nhập Thiên Đế Học Cung, mới có thể chân chính tiến nhập nội bộ Triều đình! Ta vốn không nên hỏi câu hỏi ngu xuẩn như thế!

- Không phải như ngươi nghĩ đâu…

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Ta không trách ngươi! Bởi vì từ đầu tới cuối đều là do ta đơn phương tình nguyện, đều là tự ta cố chấp! Vậy mà muốn giúp đỡ Ma Môn Thánh Nữ đại danh đỉnh đỉnh! Cũng không biết, Thánh Nữ Điện hạ có từng cười nhạo ta vô tri hay không?

- Không có! Cho tới bây giờ cũng không có!

Ma Môn Thánh Nữ rất muốn nói trong lòng mình chính là vạn phần cảm động, bởi vì Ninh Tiểu Xuyên đã vì nàng mà làm ra rất nhiều việc ngốc nghếch, ngay cả Hoàng quyền cũng dám khiêu chiến! Hơn nữa lúc đó Ninh Tiểu Xuyên hoàn toàn không biết thân phận của nàng.

Một gã vương tôn công tử vì một nàng kỹ nữ, có thể làm đến trình độ đó, sợ rằng khắp thiên hạ cũng không tìm được người thứ hai!

Ninh Tiểu Xuyên lấy từ trong lòng ngực ra một bức thư, đưa cho nàng, nói:

- Bức thư này, hiện tại ta trả lại cho ngươi!

Bức thư này là Ngọc Ngưng Sanh viết cho Ninh Tiểu Xuyên, nội dung bức thư là:

- Ngươi đã hoàn thành cam kết của ngươi, giữa chúng ta không thiếu nợ nhau!

Hiện tại, Ninh Tiểu Xuyên đem bức thư này trả lại cho nàng, cũng chính là muốn nói cho nàng biết:

- Giữa chúng ta, hiện tại đã thực sự không thiếu nợ lẫn nhau! Từ nay về sau, ngươi là Ma Môn Thánh Nữ, ta là Ninh Tiểu Xuyên! Đều là người qua đường!

Ninh Tiểu Xuyên cõng Đoan Mộc Linh Nhi trên lưng, mở ra một đôi cánh chim, từ trên Cửu Tử Nhai nhảy xuống, thân thể lướt đi, rất nhanh tiêu thất trong mây mù.

Ma Môn Thánh Nữ kinh ngạc đứng ngây người tại chỗ, mặc cho bức thư phiêu đãng rơi trên mặt đất, nhìn chằm chằm thân ảnh Ninh Tiểu Xuyên dứt khoát kiên quyết rời đi, trong con ngươi một mảnh trong suốt. Nàng nỗ lực mở to hai mắt, đem nước mắt thu hồi vào hốc mắt.

Ám Thiên Vương hỏi:

- Rất thương tâm sao?

- Ừm… Cha… Ta không muốn làm Thánh Nữ nữa…

Thanh âm Ma Môn Thánh Nữ có chút nức nở, có vẻ rất nhu nhược, căn bản không chút cường thế giống như lúc đối mặt Đạo chủ Vô Sinh Đạo lúc nãy.

Ám Thiên Vương nói:

- Ngươi phải hiểu được một đạo lý, bất luận là Ngọc Ngưng Sanh của Quan Ngọc Lâu, hay là Ma Môn Thánh Nữ, thân phận và địa vị của ngươi đều không xứng với Ninh Tiểu Xuyên! Không có khả năng có kết quả! Các ngươi là hai loại người khác nhau, cho dù mạnh mẽ ở cùng một chỗ, kết cục cuối cùng cũng không tốt hơn Ninh Thiên Ý cùng Đoan Mộc Ngưng đâu!

Ma Môn Thánh Nữ nỗ lực khống chế tâm tình của mình, rõ ràng tự nói với mình: không thể thương tâm, không thể mềm yếu! Thế nhưng, khi Ninh Tiểu Xuyên đem bức thư ném lại cho nàng, kiên quyết rời đi, nàng lại căn bản không khống chế được tâm tình mình. Trong lòng tràn ngập ủy khuất, thống khổ, tự trách, bất đắc dĩ…

Ám Thiên Vương nhìn về phía xa, nhìn đám chiến kỳ lay động dưới Cửu Tử Nhai, nói:

- Đại quân Triều đình cùng Ma Môn đối chọi đã chín ngày, chiến đấu không dưới trăm trận! Nói cách khác, tổn thất của đại quân Triều đình càng thảm trọng hơn, hẳn là rất nhanh sẽ lui binh thôi!

Ma Môn Thánh Nữ khống chế tâm tình của mình lại, nói:

- Quy mô đại quân Triều đình lần này so với quy mô mười năm trước, rõ ràng không bằng! Biết rõ không thể công phá được Cửu Tử Nhai, vì sao còn muốn đến đây bao vây tiễu trừ Ma Môn?

Ám Thiên Vương nói:

- Ngọc Lam Đế quốc đã cường thịnh tám trăm năm, các tiểu quốc xung quanh căn bản không có khả năng đánh một trận cùng Ngọc Lam Đế quốc! Có thể nói, Ngọc Lam Đế quốc đã cường thịnh tới cực điểm, thế lực ngoại giới đã không thể mang đến uy hiếp cho nó nữa. Uy hiếp chân chính, là ở nội bộ!

- Ma Đế xuất quan, triệu tập Đại hội Ma Đạo, chấn động thiên hạ! Nếu như Triều đình không quan tâm đến, đó chính là giúp Ma Môn tự đề cao khí thế! Cho nên, bất luận là thật sự bao vây tiễu trừ, hay là giả vờ bao vây tiễu trừ, Triều đình cũng phải làm dáng một chút!

Ma Môn Thánh Nữ nói:

- Dùng vũ lực cường đại của Triều đình hiện tại, nếu như dốc hết khả năng bao vây tiễu trừ Ma Môn, sợ rằng Ma Môn cũng sẽ tan thành mây khói!

Ám Thiên Vương lắc đầu, nói:

- Không đơn giản như vậy! Triều đình Ngọc Lam Đế quốc cũng không phải bền chắc như thép! Lực lượng mà Ngọc Lam Đại Đế có thể điều động rất hữu hạn, hơn phân nửa lực lượng Triều đình đều nắm giữ trong tay các đại Vương Hầu! Chờ coi đi! Tình thế trong Triều đình thay đổi bất ngờ, càng thêm phức tạp hơn so với Ma Môn! Nói không chừng không bao lâu nữa, Đế vị Đế quốc Ngọc Lam cũng phải thay đổi rồi!

Hắn cực kỳ thâm ý nói.

Dưới Cửu Tử Nhai là một mảnh nguyên thủy tùng lâm rộng tới 1300 dặm, cổ thụ, bụi gai, độc thảo sinh trưởng rậm rạp, còn có rất nhiều Huyền thú hung ác thường lui tới.

Người bình thường tiến nhập tùng lâm, thì chỉ có con đường chết!

Ninh Tiểu Xuyên cõng Đoan Mộc Linh Nhi phóng chạy trong rừng rậm, toàn thân hóa thành lưu quang bảy màu. Đám Võ giả Ma Môn đuổi giết phía sau sớm đã chết trong tay Ninh Tiểu Xuyên.

Mãi đến lúc hoàn toàn bỏ rơi đám truy binh, Ninh Tiểu Xuyên mới dừng lại nghỉ ngơi.

Nơi này đã cách Cửu Tử Nhai hơn 300 dặm. Từ đây nhìn về phía Cửu Tử Nhai, chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng màu đen mơ hồ, ngay cả hình dạng dãy núi đều nhìn không rõ.

Ninh Tiểu Xuyên liên tục sử dụng Thất Thải Na Di, mới cửu tử nhất sinh từ trong Cửu Tử Nhai trốn ra, Huyền Khí trong cơ thể đã tiêu hao cực đại.

Hắn vận chuyển Thiên Địa Huyền Khí, dùng tốc độ hấp thu Huyền Khí gấp 64 lần bình thường, rất nhanh hồi phục Huyền Khí trong cơ thể.

Sau nửa canh giờ, Ninh Tiểu Xuyên ngừng vận chuyển công pháp, đã khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, hơn nữa tu vi so với trước đây còn tăng lên không ít.

Đoan Mộc Linh Nhi luyện hóa xong dược lực Đoạn Tục Đan, hai chân đã từ từ sản sinh tri giác, đã có thể miễn cưỡng đứng dậy. Cặp mắt to tròn đen láy tò mò nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên, hỏi:

- Ngươi và Thánh Nữ Điện hạ trước đây quen biết nhau à?

Ninh Tiểu Xuyên đứng dậy, tỉ mỉ quan sát cảnh vật xung quanh.

Cách một đoạn thời gian, trên không trung lại có một đội quân đội Triều đình cưỡi Huyền thú bay qua, tay lay động chiến kỳ, đánh vang trống trận.

Chiến đấu giữa đại quân Triều đình cùng Ma Môn vẫn còn đang tiếp tục!

Đoan Mộc Linh Nhi ghét nhất là bị Ninh Tiểu Xuyên bỏ mặc không để ý tới, tức giận đến mức hai tay chống nạnh, nói:

- Có phải ngươi thích Thánh Nữ Điện hạ rồi không? Muốn truy cầu nàng, nhưng lại bị nàng cự tuyệt?

Ninh Tiểu Xuyên nheo mắt lại, liếc mắt nhìn nàng, nói:

- Nàng đã cứu mạng ta, ta cũng đã cứu mạng nàng!

Đoan Mộc Linh Nhi há hốc miệng, nói:

- Hóa ra còn là hoạn nạn thấy chân tình a!

- Ân oán giữa chúng ta cũng đã sớm thanh toán xong! Hơn nữa, ta và nàng cũng chưa từng có lúc cùng chung hoạn nạn, cho nên không thể nói là hoạn nạn thấy chân tình! Nếu như muốn nói cùng chung hoạn nạn, như vậy hiện tại ta và ngươi mới xem như là cùng chung hoạn nạn!

Đoan Mộc Linh Nhi nói:

- Ngươi cho là ta nguyện ý cùng chung hoạn nạn với ngươi sao? Ta bảo ngươi đi Thiên Đô Phong tìm cha ta, ngươi lại cõng ta chạy ra khỏi Cửu Tử Nhai! Hiện tại thì tốt rồi, người của Triều đình muốn đuổi giết chúng ta, người của Ma môn cũng muốn đuổi giết chúng ta! Trời ơi! Ta xem như đã nhìn ra, ngươi chính là cố ý kéo ta xuống nước có phải không?

Ninh Tiểu Xuyên liếc mắt nhìn nàng, xoay người rời đi, nói:

- Nơi này cách Cửu Tử Nhai không xa, nếu như ngươi muốn trở lại, thì cứ tự mình trở lại đi! Ta không có khả năng lại quay về Cửu Tử Nhai!

- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi đứng lại đó cho ta! Hiện tại thương thế ta còn chưa có khỏi hẳn, làm thế nào trở lại? Hơn nữa, ta từ trong Thiết ngục trốn ra, đã trở thành đào phạm Ma Môn, gian tế của Triều đình, trở lại không phải là một con đường chết sao?

Đoan Mộc Linh Nhi cũng gấp lên, vừa tiến về phía trước hai bước, hai chân liền truyền đến một cỗ đau nhức, té lăn quay trên mặt đất.

Ninh Tiểu Xuyên quay trở lại, giơ ra một tay, ôm lấy ngang hông nàng, kẹp ở dưới nách, tựa như ôm một kiện hàng hóa, hướng về phía ngược lại với Cửu Tử Nhai mà bước đi.

- Eo nữ nhân không thể tùy tiện đụng vào a!

- Ngươi có thể không ôm ta như vậy có được không? Ta rất khó chịu a!

- Ngươi muốn mang ta đi đâu? Ninh Tiểu Xuyên, ngươi nói thêm một câu sẽ chết sao? Mau buông ta ra! Buông ra!

- …

Đoan Mộc Linh Nhi liên tục giãy dụa, tay đấm chân đá, dùng sức lăn qua lăn lại.

Bịch…

Cánh tay Ninh Tiểu Xuyên buông ra, Đoan Mộc Linh Nhi liền rơi thẳng xuống bụi cỏ, té ngã một cái thật nặng, thiếu chút nữa là đập mặt xuống đất.

Hai nắm tay nàng dùng sức đấm thật mạnh xuống mặt đất, hàm răng cắn chặt:

- Ghê tởm! Ghê tởm! Ninh Tiểu Xuyên, ta chính là biểu tỷ của ngươi! Là biểu tỷ ruột a! Ngươi phải tôn trọng ta một chút!

Ninh Tiểu Xuyên ngồi xổm người xuống, nói:

- Cửu Tử Nhai, chúng ta đã không về được nữa, chỉ có thể quay lại Hoàng thành. Đoan Mộc biểu tỷ, ngươi có thể theo ta cùng đi Hoàng thành. Chờ sau khi cha ngươi điều tra rõ chân tướng, hắn tự nhiên sẽ tới đón ngươi trở về. Cha ngươi dù sao cũng là tuyệt đỉnh bá chủ Ma đạo, ngươi cần phải lòng tin với hắn a! Chờ sau khi hắn đẩy lùi đại quân Triều đình, sẽ rảnh tay xuất thủ phân ra cao thấp với Đạo chủ Vô Sinh Đạo!

- Hình như… có chút đạo lý!

Đoan Mộc Linh Nhi ngẩng đầu lên, nói:

- Ta nhớ lại một chuyện! Tiểu Linh Nhi vẫn còn đang ở Cửu Tử Nhai, ngươi nói, Đạo chủ Vô Sinh Đạo có thể giận cá chém thớt mà giết nàng không?

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Có Ma Môn Thánh Nữ che chở, sẽ không người nào có thể thương tổn được nàng!

- Ngươi không phải rất ghét Thánh Nữ Điện hạ sao? Như thế nào đột nhiên có lòng tin với nàng như vậy?

Đoan Mộc Linh Nhi hỏi.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Ta chưa bao giờ nói là ghét nàng ta, chỉ là…

Hắn nhìn chằm chằm Đoan Mộc Linh Nhi hồi lâu, lại nói:

- Có vài chuyện nói với ngươi, ngươi cũng sẽ không hiểu đâu!

- Ngươi có ý gì đây? Ngươi không nói, dựa vào cái gì mà cho rằng ta sẽ không hiểu?

- Bởi vì… dùng trí tuệ của ngươi, căn bản không thể hiểu được thứ mà ta muốn nói!

Đoan Mộc Linh Nhi tức giận đến mức đỉnh đầu muốn bốc khói, nói:

- Ý ngươi muốn nói là ta rất ngu ngốc?

- Không có! Chỉ là hơi thiếu thông minh!

Sau đó cũng mặc kệ nàng có phản kháng hay không, Ninh Tiểu Xuyên lại một lần nữa đem nàng kẹp vào dưới nách, cứ như vậy mà ôm đi.

Hiện tại đang có rất nhiều người muốn giết chết Ninh Tiểu Xuyên. Đồ Thần Doanh do Ngọc Lam Đại Đế phái ra, Minh chủ Vân Trung Minh Tiêu Thành, Đạo chủ Vô Sinh Đạo Ma Môn, thậm chí, tiền nhậm Tổng Đàn chủ Thiên Diệt Đạo Mộc Hồng Lai nữa.

Những người này đều đang tìm kiếm nơi hạ lạc của Ninh Tiểu Xuyên khắp nơi.

Ninh Tiểu Xuyên muốn phản hồi Hoàng thành, đã định trước phải đối mặt với một tràng chiến đấu ác liệt không thể tránh khỏi, còn là một hồi hành trình cửu tử nhất sinh!

Bình luận

Truyện đang đọc