THẦN MA THIÊN TÔN

Ninh Tiểu Xuyên trở về Kiếm Các Hầu Phủ, nhưng cũng không gặp được Ninh Hinh Nhi.

Từ chỗ lão Hầu gia, Ninh Tiểu Xuyên mới biết rằng Ninh Hinh Nhi cũng được mang đến Thiên Đế Sơn, rất có thể đã trở thành đệ tử của Thiên Đế Sơn.

Ngoài ra, Ninh Tiểu Xuyên còn biết được rất nhiều tin tức về Thiên Đế Sơn từ chỗ lão Hầu gia.

Thì ra, sau khi Linh Hư Tôn Giả tới Thiên Đế Sơn, đã được phong làm Thần Nữ của Thiên Đế Sơn, đồng thời cũng mang đến tin tức rất quý giá cho Thiên Đế Sơn.

- Sau khi Thiên Đế Thần Cung mở ra, Ngọc Lam Đế quốc đã sinh ra rất nhiều thiên tài tuấn kiệt, có hơn mười vị thiên tài ngàn năm khó gặp, còn những nhân kiệt thiên phú dị bẩm khác thì cũng tầng tầng lớp lớp.

Sau khi biết được tin tức này, Thiên Đế Sơn tất nhiên lập tức điều động cao thủ đến Ngọc Lam Đế quốc, đưa những thiên tài tuấn kiệt này trở về Thiên Đế Sơn.

Trong đó bao gồm cả Ngự Thiến Thiến và Ninh Hinh Nhi.

Đương nhiên, đây đều là những chuyện xảy ra vào nửa năm trước.

Ninh Tiểu Xuyên lấy mười bộ Hắc Kim khải ra, giao cho lão Hầu gia, nói:

- Mười bộ khải giáp này đều là trọng bảo, chỉ cần khảm một khải giáp một viên Huyền thạch thượng phẩm là có thể giúp cho Võ giả phát huy được chiến lực Địa Tôn cảnh tầng thứ bảy.

- Như vậy Kiếm Các Hầu Phủ chẳng phải lập tức có thêm mười vị cường giả Địa Tôn cảnh tầng thứ bảy hay sao? Tại Ngọc Lam Đế quốc này, còn người nào có thể chống lại chúng ta nữa?

Ninh Thiên Thành hết sức kích động, nhìn chằm chằm vào mười bộ Hắc Kim khải, giống như đang nhìn thấy mười vị tuyệt đại mỹ nhân vậy.

Hắn là quân nhân, là người thống lĩnh quân đội của Kiếm Các Hầu Phủ, tất nhiên là cảm thấy hứng thú nhất đối với việc tăng cường lực lượng vũ khí quân đội.

Mười vị cường giả Địa Tôn cảnh tầng thứ bảy ở trong quân đội, quả thực giống như mười cái Định Hải Thần Châm, đủ để quét ngang tất cả mọi đối thủ.

- Nhị bá, ánh mắt của chúng ta phải phóng ra xa hơn một chút, nếu như chỉ xưng bá tại Ngọc Lam Đế quốc thì Kiếm Các Hầu Phủ tương lai căn bản không thể trở thành cổ tộc truyền thừa vạn năm được.

Ninh Tiểu Xuyên nói.

Ninh Thiên Thành nói:

- Ý của ngươi là chúng ta phải chinh chiến với những nền văn minh nhân loại khác?

Ninh Tiểu Xuyên lắc đầu, nói:

- Chinh chiến với những nền văn minh nhân loại khác, còn không bằng tự khai sáng một nền văn minh càng phồn vinh hơn. Chỉ cần có lực lượng cường đại thì Ngọc Lam Đế quốc sẽ không ngừng mở rộng ra ngoài, phát triển thành ngũ phẩm văn minh trung cấp, ngũ phẩm văn minh cao cấp, cũng không phải là chuyện không thể. Đương nhiên, chuyện này cần nhiều thế hệ khai sáng, không phải chỉ vài năm ngắn ngủi mà có thể làm được.

Ninh Tiểu Xuyên chỉ thuận miệng nhắc tới chứ cũng không phải thật sự muốn tự đi khai sáng một nền văn minh.

Ninh Tiểu Xuyên lấy ra “Cửu Dương Chân Hỏa kinh”, đưa cho lão Hầu gia.

Đây là một quyển võ kinh nguyên vẹn, tin rằng lão Hầu gia nhất định sẽ hiểu được độ trân quý của nó.

Sau khi lão Hầu gia nhìn thấy “Cửu Dương Chân Hỏa kinh”, sắc mặt lập tức chấn động, trong lòng mừng rỡ, thận trọng thu lại võ kinh, nói:

- Tiểu Xuyên, tiếp theo ngươi có dự tính gì không?

Ninh Tiểu Xuyên trầm tư một lát, sau đó nói:

- Có lẽ phải đi Thiên Đế Sơn một chuyến rồi.

Lão Hầu gia khẽ gật đầu, nói:

- Thiên tư của ngươi rất cao, quả thật nên đến một nền văn minh cao cấp hơn để tu luyện, sau khi tới Thiên Đế Sơn, nhất định phải chiếu cố cho muội muội của ngươi. Chờ đến khi ngươi trở lại, có lẽ… có lẽ gia gia đã không còn rồi.

Tu luyện Võ Đạo là một chặng đường dài đằng đẵng, Ngọc Lam Đế quốc và Thiên Đế Sơn cách xa mấy trăm vạn dặm, một lần qua lại cũng không dễ, đợi đến lúc Ninh Tiểu Xuyên trở lại Ngọc Lam Đế quốc, có lẽ đã là mấy chục năm sau, thậm chí rất có thể là mấy trăm năm sau.

Ninh Tiểu Xuyên cười nói:

- Gia gia, người quên ta có thân phận gì rồi ư? Ta dù sao cũng là Dưỡng Tâm Sư, chờ đến khi ta đạt tới cảnh giới Thần Nông trong truyền thuyết, lúc đó cho dù người muốn chết cũng không chết được.

Mục tiêu của Ninh Tiểu Xuyên chính là trở thành Thần Nông trong truyền thuyết, luyện ra đan dược có thể khởi tử hoàn sinh, đến lúc đó, thân nhân và bằng hữu của mình, ít nhất cũng sẽ sống lâu mấy trăm năm. Đó mới chính là nguyện vọng lớn nhất của Ninh Tiểu Xuyên.

- Tốt, hi vọng ngươi có thể sớm đạt thành mục tiêu của mình, trở thành Thần Nông trong truyền thuyết.

Lão Hầu gia cũng rất cao hứng, tựa như ông ta có thể nhìn thấy tương lai của Ninh Tiểu Xuyên vậy.

Ninh Tiểu Xuyên ở lại Kiếm Các Hầu Phủ vài ngày, sau đó lại một lần nữa tiến đến Đại Hoang.

Thế nhưng, lúc Ninh Tiểu Xuyên còn chưa rời khỏi Ngọc Lam Đế quốc thì đã bị Thanh Tước Vương chặn đường rồi.

Thanh Tước Vương rất tức giận, hai ống tay áo xắn cao, lộ ra hai cái tay trắng muốt, ngón tay thon dài chỉ vào mặt Ninh Tiểu Xuyên, nói:

- Ninh Tiểu Xuyên, bổn Vương thật sự rất tức giận.

- Đại Vương, ngươi làm sao vậy?

Ninh Tiểu Xuyên đứng giữa sơn đạo, có thể cảm nhận được lửa giận trên người Thanh Tước Vương, vì vậy giữ một đoạn cự ly rất xa với nàng ta.

Nếu như nàng ta hạ sát thủ với mình, thì mình cũng có đủ thời gian để phản kích.

Thanh Tước Vương hai tay chống nạnh, nói:

- Ngươi nói cho ta biết, ngươi chính là người của Ngọc Lam Đế quốc phải không?

- Ta đúng là người của Ngọc Lam Đế quốc.

Ninh Tiểu Xuyên rất bình tĩnh thừa nhận.

Thanh Tước Vương lại hỏi:

- Vậy tại sao lúc trước ngươi lại gạt ta?

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Vì mạng sống.

- Vậy có phải ngươi lừa gạt ta tới Ngọc Lam Đế quốc chính là muốn ta giúp ngươi diệt trừ Ngọc Lam Đại Đế hay không?

Thanh Tước Vương nói.

Ninh Tiểu Xuyên suy tư một lát, nói:

- Ta lừa gạt ngươi đến Ngọc Lam Đế quốc, quả thật chính là muốn ngươi giúp ta diệt trừ Ngọc Lam Đại Đế.

- Ninh Tiểu Xuyên à Ninh Tiểu Xuyên, bổn Vương đối với ngươi chân tình như vậy, ngươi lại dám lừa gạt ta, nhân phẩm của ngươi thật quá tệ, nói cho ngươi biết, ta rất ghét kẻ nào lừa gạt ta, bây giờ ngươi tự sát hay là để bổn Vương tự mình động thủ?

Thanh Tước Vương thật sự rất tức giận, cảm giác mình giống như đang bị Ninh Tiểu Xuyên đùa giỡn, nếu như không phát uy thì hắn thật sự cho rằng mình là một đầu hoàng tước chắc?

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Thật ra, chuyện này không có liên quan gì đến nhân phẩm của ta, chủ yếu là vì Đại Vương quá đơn thuần, tính cách quá thẳng thắn, cũng quá trượng nghĩa, cho nên mới…

- Ta đơn thuần? Ngươi tốt nhất đừng có chọc tức ta, nói cho ngươi biết, nếu như bổn Vương mà âm hiểm xảo trá, ngay cả ta cũng phải sợ hãi chính bản thân mình đấy.

Thanh Tước Vương lập tức thúc giục:

- Đừng nhiều lời nữa, ngươi mau động thủ đi, tránh cho bổn Vương khỏi phải tự tay thanh lý môn hộ.

- Ta còn con đường lựa chọn nào khác hay không?

Ninh Tiểu Xuyên thở dài nói.

- Không có con đường nào cả, hoặc là ngươi tự sát, hoặc là ta giết ngươi, chỉ có hai này mà thôi.

Thanh Tước Vương kiên quyết nói.

- Ta biết rõ vị trí của Phong Thần động phủ.

Ninh Tiểu Xuyên nói.

Ánh mắt Thanh Tước Vương lập tức sáng lên, thế nhưng lại trở nên cảnh giác, nói:

- Ngươi lại muốn đùa giỡn gì đây?

- Huyền Thạch Nhân Ngẫu chính là sử dụng cốt cách của Hắc Cốt Cự Nhân tộc mà luyện chế thành, cốt cách này được lấy ra từ trong Phong Thần động phủ.

Ninh Tiểu Xuyên nói.

Thanh Tước Vương nói:

- Ta nghiêm túc nói cho ngươi biết, bổn Vương sẽ không để ngươi lừa nữa đâu, cho dù hôm nay ngươi có hoa ngôn xảo ngữ như thế nào thì nhất định vẫn phải chết không thể nghi ngờ.

Ninh Tiểu Xuyên tiếp tục nói:

- Công pháp mà ta tu luyện chính là công pháp "Thiên Địa Huyền Khí" mà Thiên Đế từng tu luyện, ta đã luyện đến tầng thứ mười rồi.

- Thật sao?

Thanh Tước Vương có chút nghi ngờ.

- Đương nhiên là thật.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Thật ra, ta đã sớm muốn nói cho Đại Vương biết vị trí của Phong Thần động phủ. Thế nhưng, gia tộc của ta đang lúc nguy nan, nếu như không mượn tay Đại Vương đánh chết Ngọc Lam Đại Đế, gia gia và muội muội của ta đều sẽ chết trong tay Ngọc Lam Đại Đế. Đại Vương có đại ân với ta, ta tất nhiên phải báo đáp phần ân tình này, nói cho Đại Vương biết vị trí của Phong Thần động phủ, cũng là chuyện nên làm mà thôi.

Thanh Tước Vương khẽ gật đầu, rất hài lòng với câu nói này của Ninh Tiểu Xuyên, cảm thấy toàn thân thư thái, thế nhưng nàng lại kịp thời phản ứng, nói:

- Này, ngươi đừng có ngậm máu phun người, Ngọc Lam Đại Đế rõ ràng là bị ngươi giết chết, đừng có mà đổ hết lên người ta, từ trước tới nay, ta chưa từng nghĩ tới chuyện giết hắn a.

- Đúng đúng, là ta nói sai. Đương nhiên nếu không phải Đại Vương đánh hắn trọng thương thì ta cũng không có khả năng giết được hắn.

Ninh Tiểu Xuyên vội chữa lại.

Thanh Tước Vương nói:

- Ngươi thật sự biết rõ vị trí của Phong Thần động phủ?

- Bây giờ ta có thể dẫn ngươi đi.

Ninh Tiểu Xuyên nói.

- Không cần vội vã như vậy, trước hết dẫn ta đi uống rượu đã. Gần đây quả thật rất kỳ quái, ta đi tới đâu thì mọi người cũng đều nói ta là đạo tặc trộm rượu, không để cho ta uống rượu, ngươi nói có kỳ quái hay không?

Thanh Tước Vương đi ở đằng trước, đưa tay vuốt cằm, lộ ra dáng vẻ rất phiền muộn.

- Quả thật rất kỳ quái, đúng rồi, ngươi uống rượu có trả tiền không vậy?

Ninh Tiểu Xuyên đột nhiên hỏi.

- Không có a.

Thanh Tước Vương ngây ngô đáp.

- Ách…

Ninh Tiểu Xuyên cuối cùng cũng biết tên đạo tặc trộm rượu có tu vi thâm bất khả trắc là ai rồi, đồng thời cũng hiểu tại sao không có người nào cho Thanh Tước Vương uống rượu.

- Tất cả mọi thứ trong phạm vi mười vạn dặm xung quanh Trảm Thiên hoang lĩnh đều là của ta, vậy thì tất cả mọi thứ tại Ngọc Lam Đế quốc, tất nhiên cũng là của ta, tại sao ta phải trả tiền?

Thanh Tước Vương nói với vẻ hiển nhiên.

Ninh Tiểu Xuyên cũng không phản bác được, hắn ở Kiếm Các Hầu Phủ mấy ngày, đã nghe qua danh hiệu đạo tặc trộm rượu, ngay cả Vương Hầu triều đình cũng từng ra tay đối phó với nàng, kết quả bị nàng đánh thành đầu heo, cuối cùng phải chật vật đào tẩu.

Ninh Tiểu Xuyên cũng không để chuyện này trong lòng, thế nhưng không ngờ đạo tặc trộm rượu lại là nàng.

Sớm biết như vậy thì hắn đã không đưa nàng đi uống rượu rồi.

Một khi đã nghiện rượu, muốn bỏ cũng không phải chuyện dễ dàng.

- Ninh Tiểu Xuyên, bổn Vương tạm thời tha cho cái mạng của ngươi.

Thanh Tước Vương hào phóng nói.

- Đa tạ…

- Đợi đến khi tìm được Phong Thần động phủ lại giết ngươi.

Thanh Tước Vương nói tiếp.

Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên có chút phiền muộn, xem ra chỉ có thể tới Phong Thần động phủ, sau đó tìm cơ hội thoát thân thôi.

Sau khi Ninh Tiểu Xuyên và Thanh Tước Vương đi uống rượu, mới lần nữa tiến vào Đại Hoang, đến bên ngoài cổ động bị phong ấn.

Trên mặt Thanh Tước Vương vẫn còn vài phần men say, không hề cố kỵ chút nào, liền đánh ra một chưởng, phá vỡ phong ấn tại trước cửa cổ động.

Ầm ầm ầm...

Phong ấn bị phá giải, bên trong liền phát ra rất nhiều thanh âm quái lạ.

Một đạo hắc quang từ trong cổ động bay ra. Bên trong hắc quang còn mang theo thanh âm gào thét của oan hồn, quả thực giống như có hơn ngàn vạn âm linh ẩn giấu trong luồng hắc quang đó, lộ ra móng vuốt sắc bén và răng nanh sắc bén, thân hình cực kỳ dữ tợn.

Toàn bộ thiên địa đều trở nên u ám, băng hàn âm lãnh, quả thực giống như Tu La Địa Ngục.

Bị luồng khí âm hàn kia tiếp xúc thân thể, Thanh Tước Vương liền rùng mình một cái, hơi men cũng tỉnh hơn quá nửa, lập tức đánh ra một đoàn lửa xanh, tạo thành một quả cầu hỏa diễm cực lớn, thiêu đốt luồng hắc quanh này, khiến nó bốc cháy “xèo xèo”.

Bên trong luồng hắc quang, chợt phát ra thanh âm khóc thét, lui trở về cửa động.

- Quả nhiên có khí tức viễn cổ từ trong động truyền đến, nói không chừng đây thật sự là Phong Thần động phủ trong truyền thuyết a.

Thanh Tước Vương cũng không hề sợ hãi chút nào, ngược lại thập phần mừng rỡ, lấy Chí Tôn Khí đoạt được từ chỗ Ngọc Lam Đại Đế ra.

- Đại Vương, nếu như đây thật sự là Phong Thần động phủ, vậy ngươi hãy mau mau đi vào đi, nói không chừng thật sự có thể tìm được thông linh kỳ dược trong đó, thậm chí còn có thể tìm được bảo vật mà Thần Linh lưu lại, hoặc là bí quyết thành Thần a.

Ninh Tiểu Xuyên nói.

Ninh Tiểu Xuyên biết bên trong Phong Thần động phủ nhất định hung hiểm không gì sánh được. Hắn còn biết bên trong động phủ có một đầu Thiên Quỷ Hồn Sát chiến lực cường đại không gì sánh nổi.

Nếu như Thanh Tước Vương bị Thiên Quỷ Hồn Sát cuốn lấy, vậy thì mình cũng có cơ hội đào tẩu rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc