THẦN MA THIÊN TÔN

Song Đầu Thạch Thú phi hành trên trời đại khái nửa canh giờ. Dần dần, tại đường chân trời xa xa chợt xuất hiện một mảnh quang hoa tam sắc xán lạn, tựa như một mảnh hỏa diễm tam sắc đang thiêu đốt.

Tại đường chân trời xuất hiện quang mang bạch sắc, xích sắc, kim sắc, thiêu đốt thành một đạo quang mạc, tựa như toàn bộ thế giới cũng đều đang thiêu đốt, tản mát ra khí tức mênh mông chấn động lòng người.

Lại bay gần hơn một chút, Ninh Tiểu Xuyên đã nhìn thấy một tòa Thần cung bạch sắc khổng lồ huyền phù bên trong quang hoa tam sắc. Trước mặt cung điện có tới mấy vạn bậc thang, cửa cung cao tới hơn trăm thước, dựng thẳng bảy mươi hai cây thiên trụ khổng lồ, tựa như cột trụ chống đỡ bầu trời cùng mặt đất vậy.

Thần cung bạch sắc vốn bay ở trên tầng mây, lúc này đang từ từ hạ xuống! Từ trên bầu trời bay xuống mặt đất!

- Hóa ra Thiên Đế Thần Cung vẫn luôn giấu bên trong tầng mây màu đen! Thảo nào không ai có thể tìm được nó! Bởi vì căn bản không người nào có thể bay vào tầng mây màu đen, chỉ có thể đợi Thiên Đế Thần Cung tự mình từ trong tầng mây bay ra!

Ninh Tiểu Xuyên bừng tỉnh đại ngộ.

Thiên Đế Thần Cung không có khả năng vĩnh viễn đều giấu bên trong tầng mây màu đen, chỉ chờ tới thời gian nhất định, dĩ nhiên là sẽ xuất thế.

Căn cứ theo Ninh Tiểu Xuyên phán đoán, Thiên Đế Thần Cung hẳn là cách một năm sẽ xuất thế một lần. Cơ hội như thế này cũng có vẻ thập phần hiếm có, một khi bỏ qua, cũng chỉ có thể đợi thêm một năm nữa.

Song Đầu Thạch Thú bay đến cách Thiên Đế Thần Cung ngoài trăm dặm thì dừng lại, thu hồi cặp cánh, cự thạch trên thân thể không ngừng vận động, lướt ngang, cuối cùng biến thành một tòa núi đá, tọa lạc trên mặt đất.

Tu vi Thạch thú đạt tới cảnh giới nhất định liền có thể tùy ý cải biến hình thể của chính mình, biến thành Thạch cung, Thạch sơn, Thạch thành… Song Đầu Thạch Thú hiện tại đã trưởng thành đến cảnh giới tương đối đáng sợ, đủ để cùng Võ Tôn đại chiến. Cải biến hình thể đối với nó mà nói cũng không phải việc khó.

Ninh Tiểu Xuyên cũng không tính hiện tại liền xông lên, định quan sát tình thế trước đã.

o0o

Thiên Đế Thần Cung xuất thế, đã hấp dẫn tới không ít cường giả võ đạo cùng Huyền thú cao giai. Có kẻ đứng phía dưới Thiên Đế Thần Cung, có kẻ giống như Ninh Tiểu Xuyên vậy, ẩn núp trong bóng tối, tùy thời động thủ.

Bịch bịch…

Tiếng bước chân vang lên.

Ngự Thanh tay ôm theo một thiếu nữ tuyệt sắc mị hoặc, nghênh ngang hướng về phía phương hướng Thiên Đế Thần Cung đi tới.

Không! Đó không phải là một nàng thiếu nữ, là một đầu Huyền thú cao cấp!

Dưới làn váy thiếu nữ kia lộ ra cái đuôi hồ ly lông xù, vóc người thướt tha lung linh, dung mạo kiều mị, sóng mắt câu người. Nàng ôm cánh tay Ngự Thanh, làm ra hình dạng chim nhỏ nép vào người hắn.

- Tiểu Vương gia quả nhiên không hổ là Duyệt tận vạn hoa a! Thật là đi tới địa phương nào đều có giai nhân làm bạn!

Ninh Tiểu Xuyên từ trong núi đá đi ra.

Nhãn tình Ngự Thanh sáng ngời, đại hỉ nói:

- Ninh huynh, cuối cùng đã gặp được ngươi! Ngươi không biết đâu, mấy ngày gần đây ta trôi qua rất khổ, thiếu chút nữa đã mệnh vong cửu tuyền rồi!

Cặp mày Ninh Tiểu Xuyên nhướng lên một cái, hơi hướng về phía thiếu nữ mỹ diễm trong ngực hắn nhìn thoáng qua, cười nói:

- Thật thê thảm như vậy sao? Ta như thế nào cảm giác ngươi mỗi ngày trôi qua so với ai khác đều dễ chịu hơn a?

- Ôi chao! Bề ngoài! Đều là bề ngoài mà thôi! Đến đây, ta giới thiệu với ngươi, đây là người thừa kế tương lai của Huyễn Mị Hồ Tộc, Hồ Tiểu Yêu! Tiểu Yêu, vị này chính là đại danh đỉnh đỉnh Hoàng thành Đệ nhất thiên kiêu, Ninh Tiểu Xuyên, Tiểu Hầu gia Kiếm Các Hầu Phủ a!

Ngự Thanh nói.

Hồ Tiểu Yêu mặc hương y sa mỏng, bộ ngực tuyết bạch, eo nhỏ như cành liễu, nũng nịu nói:

- Tiểu Hầu gia lớn lên thật tuấn tú nha!

Ngự Thanh thấp giọng cười nói:

- Nếu như Ninh huynh thích nữ tử Hồ Tộc, Tiểu Yêu tuyệt đối là lựa chọn hàng đầu! Rất có vị đạo a! Hay là, ta để cho Tiểu Yêu đi phụng dưỡng Ninh huynh một đêm?

Vương tôn công tử trong Hoàng thành đều luôn sinh hoạt hết sức xa hoa lãng phí, đều là thê thiếp thành đàn, mỹ thị vô số. Giữa bọn họ biếu tặng mỹ thiếp lẫn nhau là chuyện tương đối bình thường.

Ánh mắt Hồ Tiểu Yêu nhấp nháy, nhẹ nhàng mím môi một cái, vậy mà thật sự động tâm với Ninh Tiểu Xuyên.

Ninh Tiểu Xuyên vội vã cự tuyệt, sau đó đổi chủ đề, nói:

- Tiểu Vương gia không phải nói chính mình thiếu chút nữa đã mệnh vong cửu tuyền sao? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Ngự Thanh lập tức trở nên phẫn hận, trong mắt mang theo sát khí nồng đậm, khí thế toàn thân đều trở nên hoàn toàn thay đổi, nói:

- Không phải là cái tên Diệp Nam Thiên kia sao? Hắn muốn cướp đoạt Tam Diệp Nguyên Mệnh Thảo trên người ta, không ngờ lại hạ ám thủ đánh lén ta! Nếu không phải ta có thủ đoạn bảo mệnh, khẳng định đã chết trong tay của hắn!

- Ngươi xác định là Diệp Nam Thiên sao?

Ninh Tiểu Xuyên đối với Diệp Nam Thiên thật cũng không có ác cảm quá lớn, có chút không tin hắn lại là hạng người như vậy.

Chí ít ở ngoài mặt, Diệp Nam Thiên quả thật là một kẻ vô cùng có phong độ, không chỉ có thể chinh phục ngàn vạn thiếu nữ, ngay cả rất nhiều thiếu niên thiên tài đều cam tâm đi theo hắn.

Ngự Thanh nói:

- Lúc đó hắn đeo mặt nạ, dùng huyền khí bao bọc thân thể. Thế nhưng ta và hắn đã giao thủ không chỉ một lần, hết sức rõ ràng thủ đoạn võ đạo của hắn. Cho dù hắn tận lực ẩn giấu, cũng tuyệt đối không có khả năng che giấu được cặp mắt của ta! Hắn quả thật hỗ danh là truyền nhân Kiếm Thánh, tự cho mình là chính nhân quân tử, trên thực tế cũng không quang minh lỗi lạc như hắn thể hiện bên ngoài vậy!

- Không có chứng cứ, những lời như vậy tốt nhất vẫn là không nên dễ dàng nói ra miệng! Miễn cho mang tới cừu hận cho Thần Long Vương Phủ!

Cặp mày Ninh Tiểu Xuyên khẽ nhíu lại, trong lòng tin tưởng những gì Ngự Thanh nói. Thế nhưng, lời như vậy quả thật không thể dễ dàng nói ra, chỉ hơi chút không chú ý, liền sẽ khiến hai thế lực lớn đổ máu.

Ngự Thanh cũng thận trọng gật đầu.

- Vẫn là Ninh công tử minh bạch thị phi! Nhưng lời như vậy, Tiểu Vương gia quả thật không nên nói lung tung. Danh dự tại hạ bị hao tổn là chuyện nhỏ, danh dự Kiếm Thánh bị hao tổn mới là chuyện lớn!

Trên bầu trời, một đạo kiếm quang tử sắc chợt bay tới, rơi xuống mặt đất, ngưng tụ thành một gã nam tử tuấn dật phong độ ngời ngời. Giống như một đạo kiếm quang từ trên trời rơi xuống, đạp đất hóa hình người!

Diệp Nam Thiên trên lưng đeo một thanh cổ kiếm tử sắc, tóc dài buộc ở sau người, trên đầu đội bạch quan, anh tư ngời ngời, bạch y tú bào, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên, làm cho người ta có một loại cảm giác gió xuân thổi lên mặt.

Trên người hắn tản mát ra một cỗ kiếm ý cường đại, mỗi một làn gió từ bên người của hắn thổi qua, đều sẽ biến thành một đạo kiếm khí sắc bén.

Hắn quả thật tựa như một vị Kiếm Tiên chuyển thế, khí độ trên người không phải là thường nhân có thể có được.

Vù!

Nhiếp Lan Tâm thu hồi Thánh Quang Dực, giống như một vị bạch y tiên tử đáp xuống đất.

Nàng phụng mệnh lệnh trưởng bối sư môn, cùng Diệp Nam Thiên giao lưu võ đạo tâm đắc, bồi dưỡng ăn ý, là để chuẩn bị cho hai đại tông môn kết thông gia.

Trên mặt nàng tuy rằng đeo khăn che mặt, nhưng vẫn như cũ có thể nhìn ra trong mắt nàng mang theo nỗi ưu sầu sâu đậm, trong lòng đang lo lắng cho muội muội Nhiếp Lan Chi của mình. Đã qua thời gian một năm, cũng không tìm được tung tích của muội muội, nàng sợ muội muội đã gặp bất trắc.

Nàng liếc mắt nhìn về phía Ninh Tiểu Xuyên một cái, liền lập tức dời ánh mắt đi.

- Diệp Nam Thiên, ngươi dám nói nửa tháng trước không phải là ngươi đánh lén ta? Nếu không phải ta có một viên Kiếm Hoàn hộ thể, thì đã chết trong tay ngươi rồi!

Ngự Thanh thập phần phẫn nộ, muốn xông tới cùng Diệp Nam Thiên liều mạng chiến đấu sống chết một trận.

Ninh Tiểu Xuyên kéo hắn lại, miễn cho hắn làm ra chuyện vọng động.

Hiện tại, Diệp Nam Thiên tựa hồ không chỉ đơn giản là chiếm lý như vậy, hơn nữa hắn còn là cường giả Kiếm đạo Địa Tôn Cảnh, trong thế hệ trẻ có thể nói là vô địch.

Lúc này Ngự Thanh xuất thủ, không chỉ là đuối lý, hơn nữa rất có khả năng sẽ bị Diệp Nam Thiên nhục nhã một trận, có trăm hại mà không một lợi!

Diệp Nam Thiên nghiêm nghị nói:

- Tiểu Vương gia nhất định là đã nhận lầm người! Diệp mỗ từ trước đến nay vẫn luôn cùng Nhiếp tiên tử một chỗ lịch lãm tu hành, tuyệt đối không có đánh lén qua ngươi! Điểm này Nhiếp tiên tử có thể làm chứng!

Nhiếp Lan Tâm nói:

- Diệp sư huynh quả thật không có nói sai! Tiểu Vương gia, ngươi nói Diệp sư huynh xuất thủ đánh lén ngươi, ngươi có nhìn rõ mặt của người kia không, xác định là Diệp sư huynh?

Hai hàm răng Ngự Thanh cắn chặt, không nói nên lời.

Diệp Nam Thiên nhàn nhạt cười:

- Nếu Tiểu Vương gia đã không nhìn thấy rõ mặt của người kia, vì sao lại luôn miệng nói người đó là ta? Lan Tâm, chúng ta đi trước Thiên Đế Thần Cung a!

Nhiếp Lan Tâm lại liếc mắt nhìn về phía Ninh Tiểu Xuyên một cái, sau đó liền thi triển Thánh Quang Dực, dáng người yểu điệu bay lên, hướng về phía một cánh cửa Thiên Đế Thần Cung trong đó bay qua.

- Nhất Nguyên Tông Diệp Nam Thiên cùng Thiên Âm Tông Nhiếp Lan Tâm! Bọn họ muốn xông Thiên Đế Thần Cung sao? Cũng không biết hợp lực lượng của hai người bọn họ, có thể phá vỡ kết giới bên ngoài Thiên Đế Thần Cung hay không?

Đám Võ giả bên ngoài Thần cung đều nhìn chăm chú về phía Thiên Đế Thần Cung, ánh mắt lộ ra thần sắc mong đợi.

Hai ngày gần đây, đã có hơn mười cường giả võ đạo xông Thiên Đế Thần Cung, nhưng đều bị kết giới ngăn cản bên ngoài. Thậm chí còn có người bị kết giới phản kích bị thương nữa.

- Nghe đồn Diệp Nam Thiên và Nhiếp Lan Tâm đều có Dị chủng Tâm cung, tu vi vượt xa Võ giả cùng cảnh giới, nói không chừng có thể phá vỡ kết giới của Thiên Đế Thần Cung a!

Phàm là Võ giả có thể tới chỗ này, đều là nhân kiệt tuyệt đỉnh. Trong đó nhân vật có tính truyền kỳ lớn nhất tự nhiên chính là Linh Hư Tôn Giả.

Linh Hư Tôn Giả không chỉ là của hậu nhân Thiên Đế, hơn nữa còn là cường giả Đạo môn. Nàng đã từng phân tích qua, kết giới bên ngoài Thiên Đế Thần Cung tổng cộng có hai đạo sinh môn, chỉ có hai cường giả đồng thời xuất thủ đi phá cửa, mới có thể mở ra kết giới.

Kết giới bên ngoài Thiên Đế Thần Cung gặp mạnh thì mạnh, gặp yếu lại yếu!

Linh Hư Tôn Giả đã từng xuất thủ muốn phá vỡ sinh môn, thế nhưng lại thất bại. Trừ phi có thể xuất hiện một vị cường giả cùng nàng phối hợp ăn ý liên thủ với nàng, mới có thể phá vỡ kết giới.

Diệp Nam Thiên cùng Nhiếp Lan Tâm đều là cường giả trẻ tuổi đương thời, phối hợp lẫn nhau vô cùng ăn ý, đã trở thành hy vọng của tất cả mọi người. Nếu như ngay cả bọn họ đều không thể mở ra kết giới, sợ rằng tất cả mọi người vô duyên tiến nhập Thiên Đế Thần Cung.

Ầm ầm!

Bên ngoài Thiên Đế Thần Cung tản mát ra thần quang tam sắc cường thịnh. Ngàn vạn đạo thiểm điện thô to cỡ cổ tay chém thẳng ra, tựa như từng cây từng cây xúc tu, hướng về phía Diệp Nam Thiên cùng Nhiếp Lan Tâm chém tới.

- Lui!

Sắc mặt Diệp Nam Thiên đại biến, vội vã thu hồi Tử Vân Phi Kiếm, thân thể cùng phi kiếm hòa làm một thể, hóa thành một đạo kiếm quang bay ngược trở về.

Nhiếp Lan Tâm cũng phát hiện ra sự kinh khủng của đám thiểm điện này, vội vã thi triển thần thông cực tốc, trong nháy mắt liền thối lui ra ngoài trăm trượng.

Ầm!

Một đạo thiểm điện hóa thành một thanh chiến đao khổng lồ, phát ra thanh âm bùm bùm, chém về phía đỉnh đầu của nàng.

Mi tâm Nhiếp Lan Tâm ngưng tụ ra một đạo thần quang tinh oánh, bay ra một cây quang trụ chói mắt, đánh lên trên đao phong chiến đao thiểm điện, đem chiến đao đánh nát.

Soạt!

Trong lòng Nhiếp Lan Tâm vẫn còn sợ hãi, lui nhanh trở về, lòng bàn tay tràn ngập mồ hôi lạnh. Vừa rồi thiếu chút nữa đã chết dưới thanh chiến đao thiểm điện, quả thật quá nguy hiểm.

Ngay cả Diệp Nam Thiên liên thủ với Nhiếp Lan Tâm đều thất bại, lẽ nào thật không có người nào có thể phá vỡ kết giới của Thiên Đế Thần Cung?

Rõ ràng đã đi tới bên ngoài Thiên Đế Thần Cung, nhưng không có cách nào tiến nhập trong đó, đây quả thật là tiếc nuối thiên cổ, khiến cho rất nhiều Võ giả đều không cam tâm.

- Đây là Cổ kết giới trên Kỳ Môn Độn Giáp, có hai đạo sinh môn, Khảm cung vị cùng Khôn cung vị!

Ninh Tiểu Xuyên đứng ở đằng xa, tỉ mỉ quan sát Thiên Đế Thần Cung, phát hiện một ít mánh khóe, khóe miệng lộ ra một tia nụ cười thản nhiên.

Bình luận

Truyện đang đọc