THẦN MA THIÊN TÔN

Ba ngày sau, Ninh Tiểu Xuyên và Ngự Thanh tới một tòa cổ thành dưới Thiên Cơ Sơn.

Tòa thành này lịch sử lâu đời, dòng người tấp nập, phồn hoa náo nhiệt, có thể thấy hai bên đường vô số cửa tiệm bán binh khí và huyền dược, khí tức võ đạo khá đậm. Nhất Nguyên Tông sắp có đại hỷ sự, Võ giả các đại tông môn đều tới để chúc mừng, trong thành khắp nơi đều có thể thấy Võ giả mặc thống nhất một kiểu y phục.

Ngay vừa rồi, hơn mười Võ giả mặc võ bào màu lam, hông đeo trọng kiếm nghìn cân, nghênh ngang đi qua Ninh Tiểu Xuyên và Ngự Thanh, thân thể tỏa ra khí trường Huyền Khí Võ Đạo rất mạnh.

- Đó là đệ tử Trùng Huyền Tông, lão giả dẫn đầu kia là đại trưởng lão Trùng Huyền Tông, tu vi đạt tới Thoát Tục Cảnh rồi. Chi bằng hạ thủ từ họ?

Ngự Thanh nói.

- Được.

Ninh Tiểu Xuyên gật đầu cười.

Ngự Thanh và Ninh Tiểu Xuyên theo sau Võ giả Trùng Huyền Tông ra khỏi cổ thành, đến dưới Thiên Cơ Sơn vắng người, tiến về phía trước nữa sẽ ra nơi hoang vu hẻo lénh, nhìn ra xa có thể thấy khu rừng cổ xưa.

Đại trưởng lão Trùng Huyền Tông đột nhiên dừng bước, nói:

- Hai bị bằng hữu theo bọn ta tới tận đây không thấy mệt sao?

Võ giả Thoát Tục Cảnh đã tu luyện được tâm thần cảm ứng, có thể cảm nhận được rõ ràng mọi động tĩnh ở xung quanh.

Dù là hai con kiến cách đó mười dặm đánh nhau cũng có thể bị Võ giả Thoát Tục Cảnh biết.

Đương nhiên, đây là vì Ninh Tiểu Xuyên và Ngự Thanh không muốn trốn, nếu không dù là tu vi Thoát Tục Cảnh cũng không thể phát giác được khí tức của hai người họ.

Hai người Ninh Tiểu Xuyên bước ra.

Đại trưởng lão Trùng Huyền Môn thấy hai người họ còn trẻ tuổi, rõ ràng không phải võ đạo bá vương gì, thầm thở phào, hừ lạnh một tiếng:

- Hai ngươi là đệ tử của tông môn nào?

Ngự Thanh châm chọc:

- Lão đầu, cái này ngươi không cần biết. Huynh đệ ta tới chỉ là muốn mượn ngươi một thứ.

- To gan thật, lại dám có ý đồ với Trùng Huyền Môn. Ngươi có biết lão phu là ai… Á…

Đại trưởng lão Trùng Huyền Môn vừa nói xong thì bị Ngự Thanh một quyền đánh bay, răng rơi vãi đầy đất, hàm cũng lệch sang một bên, mặt sưng vù đau đớn.

Đại trưởng lão ôm mồm đầy máu kêu lên.

Xoẹt xoẹt!

Võ giả Trùng Huyền Môn đều rút kiếm, võ đạo huyền khí tỏa ra từ mũi kiếm mang sát khí lạnh lẽo.

Đám người này nhanh chóng tạo thành kiếm trận, hơn mười đạo kiếm khí nhằm vào những điểm trọng yếu trên người Ngự Thanh chém tới.

Uỳnh!

Trên người Ngự Thanh bộc phát ra nguyên khí, đánh bật hết mười ba đệ tử Trùng Huyền Môn, tất cả đều hộc máu tươi, thương thế không nhẹ.

Một luồng khí thế Võ Tôn mạnh mẽ bạo phát từ người Ngự Thanh, trấn áp khiến Võ giả Trùng Huyền Tông nằm bẹp dưới đất không thể đứng dậy.

- Võ…Võ Tôn…

Trưởng lão Trùng Huyền Môn chấn kinh nhìn Ngự Thanh, sợ hãi đến cực điểm.

Ngự Thanh tiến lại, cúi xuống:

- Lão đầu, giao thiếp mời của Nhất Nguyên Tông ra đây.

Tu vi của đại trưởng lão Trùng Huyền Môn tuy rất cao, nhưng trước mặt Võ Tôn thì vẫn chẳng là gì, không thể không khuất phục, đôi tay nhăn nheo run rẩy lấy thiệp mời ra đưa cho Ngự Thanh.

Ngự Thanh cầm tấm thiệp làm từ huyết ngọc thạch, một chân giẫm lên lưng đại trưởng lão:

- Cảm ơn, giờ các ngươi có thể xuống địa ngục được rồi.

- Đừng, xin hãy tha cho cái mạng chó của ta. Ta đảm bảo không nói ra chuyện này.

Đại trưởng lão hét như xé phổi.

Một vị nữ đệ tử cũng cầu xin:

- Bọn ta đều sẽ không nói, cầu xin Võ Tôn đại nhân!

Ngự Thanh nói:

- Quỷ mới tin lời các ngươi. Giết các ngươi vẫn an toàn hơn. Nếu không bị các ngươi tiết lộ thì huynh đệ ta sẽ nguy hiểm.

Ninh Tiểu Xuyên tiến lại:

- Tha cho họ đi, ta có cách tốt hơn.

Ninh Tiểu Xuyên dùng sức mạnh của Thất Khiếu Thần Ma Tâm xóa hết ký ức của Võ giả Trùng Huyền Môn, khiến ý thức của họ thành một mảng trống rỗng.

- Ủa ta là ai? Sao ta lại ở đây?

Đại trưởng lão chỉ tay vào mình, mặt đầy vẻ mơ hồ.

- Đây là đâu?

Võ giả Trùng Huyền Môn ký ức mất đi hơn nửa, ký ức sau khi luyện võ đã bị Ninh Tiểu Xuyên xóa hoàn toàn, hắn vẫn giữ lại ký ức của họ trước kia.

Ninh Tiểu Xuyên vẫn chưa khống chế được hoàn toàn Thất Khiếu Thần Ma Tâm, chỉ có thể xóa sạch ký ức của họ. Nếu tu vi cao hơn một chút nữa có thể dùng tâm thần thâm nhập ký ức của họ, chỉ xóa đi một phần ký ức nào đó.

- Ồ, thủ đoạn gì mà quỷ dị vậy? Bọn chúng như hoàn toàn không nhận ra chúng ta vậy?

Ngự Thanh khá kích động, mắt bắn tinh quang, đuổi theo sau Ninh Tiểu Xuyên hỏi.

- Này Ninh huynh, võ đạo thần thông hay thế nhất định phải dạy ta. Nếu có nữ tử nào không nghe theo ta sẽ xóa ký ức của nàng ta, tốt nhất trí tuệ chỉ còn của đứa trẻ ba tuổi, như thế ta có thể muốn làm gì thì làm. Ha ha ha…

Ninh Tiểu Xuyên lắc đầu:

- Thần thông này không thể truyền cho ngươi.

- Đừng mà. Ta tưởng tượng thôi. Nếu trí tuệ của Nhiếp Lan Tâm còn là đứa trẻ thì chắc chắn rất đáng yêu, lại có dung nhan khuynh nước khuynh thành, ngươi có cảm thấy kích thích không?

Ngự Thanh xoa xoa bàn tay, khóe miệng chảy dãi.

Ninh Tiểu Xuyên không muốn cùng Ngự Thanh nói về vấn đề này nữa, lấy từ túi Càn Khôn một cái bình ngọc, đổ ra một viên Thác Cốt Đan đưa cho Ngự Thanh:

- Uống nó đi.

Rồi hắn cũng uống một viên.

Uống xong, Ninh Tiểu Xuyên bắt đầu di chuyển xương cốt, thay đổi dung mạo và thể hình, rất nhanh biến thành một nam tử vừa cao vừa gầy, nhìn có vẻ như hơn ba mươi tuổi.

Ngự Thanh thì biến thành một người vừa lùn vừa béo, sắc mặt vàng vọt.

Ninh Tiểu Xuyên và Ngự Thanh mặc võ bào của Trùng Huyền Môn, hông đeo trọng kiếm, đi vào Thiên Cơ Sơn.

Thiên Cơ Sơn có tất cả bảy đỉnh núi, cao vút tới tầng mây, quanh năm mây mù bao phủ. Trên núi mọc toàn cây long não xanh U Minh Hồn Thủy. Núi cũng rất nhiều huyền thú, đôi khi còn có thể thấy thanh điểu to lớn bay liệng trên không trung, dường như có người đứng trên lưng thanh điểu, giống như tiên nhân trên mây vậy.

Nhất Nguyên Tông nằm trên Thiên Cơ Sơn.

Ngày mai là ngày lành đại sư huynh Nhất Nguyên Tông đón thiên chi kiều nữ của Thiên Âm Tông - Nhiếp Lan Tâm về. Các đại tông môn đều nhận được thiệp mời. Rất nhiều khách quý có quan hệ tốt với Nhất Nguyên Tông, tối nay đã lên núi chúc mừng.

Ninh Tiểu Xuyên và Ngự Thanh cũng cùng mọi người cùng lên núi, vào ở phòng dành cho khách mà Nhất Nguyên Tông đã sắp xếp xong từ lâu.

Đệ tử các đại tông môn đều tụ tập tại đây. Trong đó đương nhiên cũng có nhân kiệt thiên tư xuất chúng. Có người thậm chí từng tới Thiên Đế Học Cung, có được bảo vật của Thiên Đế, tu vi tiến bộ vượt bậc, trở thành nhân vật phong vân có thể sánh ngang với Võ giả đời trước.

Phàm là tuấn kiệt trẻ tuổi từng tới Thiên Đế Học Cung thì thể chất đều thay đổi vượt bậc, tiềm lực được phát huy hơn người. Đừng nói là thiên tài ở Ngọc Lam Đế quốc, ngay cả ra khỏi đế quốc cũng là vô thượng thiên kiêu.

Đây là bảo vật Thiên Đế để lại cho hậu nhân, định sẵn cố hương của Thiên Đế sẽ sinh ra rất nhiều tuyệt đại tuấn kiệt.

Đến giờ dùng bữa, mọi người đều tới hậu đường Nhất Nguyên Tông, có thiên tài tuấn lãng, cũng có thiên kiêu chi nữ dung nhan tuyệt sắc, đương nhiên cũng có lão giả. Phàm là võ đạo bá chủ chân chính đều được sắp xếp chỗ nghỉ riêng, có người hầu hạ.

- Ta từng gặp Nhiếp tiên tử một lần ở Long Cốc. Khi đó nàng chỉ cười nhẹ cũng khiến người ta cả đời khó quên. Đẹp như tranh vẽ. Đúng là ngưỡng mộ Diệp sư huynh, lấy được Nhiếp tiên tử. Hai người đúng là thần tiên quyến lữ.

Một vị Võ giả từ Linh Khê Tông nói.

- Ngưỡng mộ thì có tác dụng gi? Diệp sư huynh là nhân trung chi long, Nhiếp tiên tử chính là nhân trung chi phượng, họ vốn là một đôi trời sinh.

Một vị thiên tài Ngũ Hành Tông nói.

- Ta nghe nói Nhiếp tiên tử có một muội muội tên là Nhiếp Lan Chi. Thiên tư còn hơn cả tỷ tỷ, dung mạo tuyệt đẹp, dung nhan nghiêng nước nghiêng thành.

- Nhiếp Lan Chi cũng tới Nhất Nguyên Tông, có đến mấy vị thiên tài tuấn kiệt đang theo đuổi nhưng đều bị cự tuyệt, trong đó có cả đệ nhị cao thủ Nhất Nguyên Tông, Hoàng Thế Kiệt.

- Đùa à, Nhiếp Lan Chi là thiên chi kiêu nữ sáu nghìn năm khó gặp, thành tựu sau này không thể đong đếm, chỉ một Hoàng Thế Kiệt cũng muốn cóc ghẻ ăn thịt thiên nga? Ha ha…

Ninh Tiểu Xuyên và Ngự Thanh ngồi trong góc chỉ tập trung vào ăn.

Ngự Thanh dùng tâm thần truyền âm cho Ninh Tiểu Xuyên:

- Ngày mai là Nhiếp Lan Tâm và Diệp Nam Thiên thành hôn, hay là tối nay chúng ta xử Diệp Nam Thiên đi?

Diệp Nam Thiên từng đánh lén Ngự Thanh, suýt nữa hại chết hắn, vì thế Ngự Thanh hận Diệp Nam Thiên đến xương tủy, còn muốn giết đối phương hơn cả Ninh Tiểu Xuyên.

Ninh Tiểu Xuyên cầm cốc rượu lên uống một ngụm, nói:

- Kiếm Thánh ở ngay Thiên Cơ Sơn, bất cứ động tĩnh nào cũng không qua được tâm thần của hắn, giết Diệp Nam Thiên thì chúng ta có thể thoát thân không?

Ngự Thanh nói:

- Ninh huynh, nếu tối nay Diệp Nam Thiên không chết, tối mai hắn và Nhiếp Lan Tâm sẽ vào động phòng. Lẽ nào ngươi không bận tâm? Dù ngươi không bận tâm thì lẽ nào Diệp Nam Thiên cũng không? Một khi hắn biết thân thể của Nhiếp Lan Tâm đã từng bị ngươi chạm vào, thì có lẽ ngươi sẽ bị Nhất Nguyên Tông và Thiên Âm Tông liệt vào danh sách tất sát. Hơn nữa Nhiếp Lan Tâm cũng sẽ chết. Thay vì ngồi chờ chết, chi bằng chủ động xuất kích.

Ninh Tiểu Xuyên là người thận trọng, nhưng không phải người sợ nọ sợ kia, mục đích hắn tới Nhất Nguyên Tông chính là giết chết Diệp Nam Thiên trước đại hôn.

Chỉ là hắn không muốn liên lụy Ngự Thanh, vì thế mới nói vậy.

Nhưng Ngự Thanh cũng muốn giết Diệp Nam Thiên thì cũng không phải suy nghĩ gì nữa.

- Mọi việc nghe lệnh ta hành sự. Giết Diệp Nam Thiên xong lập tức rời khỏi Thiên Cơ Sơn.

Ninh Tiểu Xuyên nói.

Bình luận

Truyện đang đọc