THẦN TỌA



    Thần Tọa
    Tác Giả: Hoàng Phủ Kỳ
    Chương 1557 : Tử vong quốc độ. (2)

    Nhóm dịch: Sói Già
    Nguồn: Vipvanda


    Chương 1557 : Tử vong quốc độ. (2)

    - Ngươi vừa tới, khả năng không rõ lắm. Cổ chiến trường diện tích phi thường khổng lồ, lớn chừng mười ‘Đại Thế Giới’. Nơi này tuy có thể ngăn cản suy diễn thiên cơ, nhưng kỳ thật cũng phi thường nguy hiểm, ta chỉ biết rõ mấy nơi, có thể làm nơi ẩn nấp tạm thời, ngươi ẩn nấp trong đó thời gian ngắn, đợi danh tiếng qua đi là có thể quay về.

    Bạch Cốt Thần Quân đi phía trước dẫn đường và nói, nói liên miên cằn nhằn.

    Lâm Hi không quan tâm hắn nói gì, càng đến gần chiến trường này tinh thần của hắn càng hoảng hốt.

    - Lâm Hi, ngươi không sao chớ?

    Sinh Mệnh Chi Môn đầu tiên phát giác được trạng thái của Lâm Hi, lo lắng nói. Trạng thái của Lâm Hi làm cho nó bất an.

    - Không có việc gì.

    Đột nhiên Lâm Hi bừng tỉnh, sau đó vô ý thức lắc đầu, bỏ qua "Bạch Cốt Thần Quân" đi vào "Cổ chiến trường".

    Oanh!

    Trong sát na hắn bước vào Cổ chiến trường, đột nhiên tầm đó trái tim của Lâm Hi đập mạnh ầm ầm, giống như tiếng trống nổ mạnh, lúc này thời gian như dừng lại, một đạo lực lượng cổ xưa không biết rót vào trong tim của hắn.

    Trong đầu Lâm Hi nổ vang ầm ầm, bỗng nhiên trống rỗng, lập tức vô số hình ảnh mơ mơ hồ hồ, giống như đã từng quen biết lại lạ lẫm.

    Trong tối tăm một loại khí tức quen thuộc mà lạ lẫm giống như cách vô số thế kỳ đột nhiên "Đánh trúng" Lâm Hi.

    Giống như bị sét đánh, sắc mặt của Lâm Hi tái nhợt, đột nhiên áo bào trên người run lên, giống như bị cảm giác khiếp sợ bao phủ, trong mắt cũng có thần sắc không dám tin.

    - Đó là ở đâu?

    Đột nhiên Lâm Hi chỉ qua một hướng khác, tận lực bình ổn ngữ khí của mình, nhưng giọng của hắn run rẩy, ngay cả Địa Ngục Ma Long cũng cảm giác được cảm xúc của hắn phập phồng.

    - Chủ nhân, ngươi không sao chớ?

    Địa Ngục Ma Long có chút lo lắng nói ra, sắc mặt Lâm Hi rất trắng, trắng không bình thường, dĩ vãng rất ít khi xuất hiện.

    Lâm Hi không để ý đến, giống như không có nghe qua, chỉ nhìn xem "Bạch Cốt Thần Quân".

    "Bạch Cốt Thần Quân" kinh ngạc, trên mặt hiện lên một tia ngạc nhiên, nhưng vẫn đáp:

    - Đó là ‘Tử vong quốc độ’, ngươi định tới đó sao? Đó là khu vực hung hiểm nhất của Cổ chiến trường, cũng không phải bởi vì năng lượng ở đó nguy hiểm, mà là vì chỗ đó có thể thôn phệ linh hồn, ngay cả Quỷ Thần thập trọng Chân dương đại đế cũng không dễ dàng tới gần.

    - Chỗ kia phi thường cổ xưa, hẳn là của kỷ nguyên trước, là di vật thần ma chiến tranh lưu lại. Đã có không biết bao nhiêu người hiếu kỳ đi qua, cho rằng chỗ đó nguy hiểm thì nhất định có bảo tàng gì đó, kết quả chết không biết bao nhiêu người, lại chết mấy tên đại đế. Hiện tại không ai dám tới gần chỗ đó, cho nên xưng là ‘Tử vong quốc độ’.

    Bạch Cốt Thần Quân nói.

    Lâm Hi muốn đi không thành vấn đề, nhưng không nên kéo hắn đi. Hắn bây giờ là bị người ta chế trụ, tuyệt đối không muốn bởi vì nguyên nhân này mà chết đi. Nhưng mà còn chưa kịp khuyên can thì tiếng gió rung động, hô một tiếng, Lâm Hi đã biến mất.

    - Ai... Ai... Ai!

    Sắc mặt Bạch Cốt Thần Quân đại biến, kêu to ba tiếng, muốn ngăn cản Lâm Hi nhưng lại nhịn xuống, trên mặt biến ảo bất định, rốt cục thán một tiếng, ủ rũ, nhận mệnh theo sau.

    Trung ương phía tây "Cổ chiến trường" có một khu vực phong bạo rộng mấy chục dặm vuông. Lâm Hi đứng ở bên ngoài khu vực phong bạo này, trong mắt có nghi hoặc, lại khiếp sợ, không hiểu.

    - Không có khả năng... Không có khả năng..., làm sao có thể xuất hiện ở chỗ này!

    Lâm Hi nhíu mày, tâm thần hoảng hốt, thì thào tự nói.

    Đánh chết hắn cũng không nghĩ tới ở chỗ này hắn cảm nhận được khí tức quen thuộc, khí tức quen thuộc này hắn quen đi, lạ lẫm mà xa xôi, giống như cách vô số thế hệ.

    Giống như giấc mộng!

    - Ngâm!

    Đột nhiên một tiếng thét dài phá toái hư không, như hổ như rồng. Không có chút dấu hiệu và từng đạo khí tức cường hoành rậm rạp chằng chịt, đột nhiên xuất hiện trong cảm giác của mấy người.

    - Tiểu súc sanh! Ngươi trốn đến Cổ chiến trường, ngươi cho rằng dấu diếm được ta sao?

    Giọng nói mạnh mẽ, tuy già nua nhưng hùng hậu có lực, lộ ra khí phác kiêu hùng, là tổ sư Thái Nguyên.

    - Là lão hỗn đản!

    Địa Ngục Ma Long cùng Tạp Mễ Lạp sợ hãi.

    Rõ ràng qua vài ngày trước thoát khỏi đám người Thái Nguyên tông kia, không nghĩ tới bọn chúng vẫn đuổi tới "Cổ chiến trường".

    - Lâm Hi, giao Thần tọa chi thìa ra. Ngươi có nó thì giao ra đây, chúng ta cân nhắc sẽ xử lý ngươi nhẹ hơn.

    Một giọng nói khác thường hiện ra, hùng hậu không kém gì tổ sư Thái Nguyên, cũng là cường giả Quỷ Thần bát trọng.

    - Bạch Cốt Thần Quân! Ngươi dám đối đầu với chúng ta, nói đi, ngươi muốn chết như thế nào?

    Một âm thanh lạnh lẽo vang lên.

    - Không muốn!

    Bạch Cốt Thần Quân quá sợ hãi.

    - Ta, ta... Ta bị bức bách!

    Rốt cuộc Lâm Hi phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu nhìn qua sau, chỉ thấy phương bắc, phương đông, phương nam, phương tây có bóng người hiện ra, mà tổ sư Thái Nguyên thì Lâm Hi đã sớm quen thuộc, về phần những người khác..., Lâm Hi rất nhanh nhận ra theo thứ tự là thế lực Đâu Suất Cung, Thái A Tông tại "Hạch tâm vũ trụ".

    Tuy tên đuổi đổi một ít, nhưng mà quần áo và trang sức vẫn không thay đổi, khí tức trên người cũng quen thuộc.

    Về phần thế lực thứ tư làm Lâm Hi biến sắc một chút, lại là người của Thần Tiêu Tông!

    - Nghịch đồ! Sắp chết đến nơi ngươi còn do dự sao?

    Tên chưởng giáo Thần Tiêu Tông đời trước Trương Huyền Lãm chấn động tay áo, trong đám người đi ra, nhìn qua Lâm Hi mặt mũi tràn đầy sát cơ. Hắn có bối phận trong Thần Tiêu Tông cũng không phải rất cao, nhưng mà thực lực lại không thấp, thậm chí còn vượt qua một ít "Thái Thượng trưởng lão" đã sớm đi tới Hạch tâm vũ trụ, đủ có tu vi Quỷ Thần thất trọng.

    Lúc này đối phó Lâm Hi vốn không tới phiên hắn xuất đầu. Nhưng mà quan hệ tới Thần tử thì hắn danh chính ngôn thuận đại biểu Thần Tiêu Tông đi ra, liên hợp với các phái vây quét Lâm Hi.

    "Thần tử" là chưởng giáo đương nhiệm của Thần Tiêu Tông, cũng là đệ tử quan môn của "Trương Huyền Lãm", chuyện này dù không nhiều người biết, nhưng từ khi cuộc chiến Thần Tiêu Sơn chấm dứt đã truyền ra ngoài.

    Đối với "Thần tử", Trương Huyền Lãm chờ mong rất nhiều, ưu đãi rất nhiều, thậm chí còn mang "Ngũ ngục thần ma" lưu cho hắn. Vốn cho rằng sau khi hắn đi tới Hạch tâm vũ trụ sẽ là "Thần tử", nhưng mà chỉ chờ được tin tức "Thần tử" tử vong và Lâm Hi phản đồ đi tới Hạch tâm vũ trụ.

    - Ngươi là nghịch đồ, khi sư diệt tổ, là đồ phản nghịch, hôm nay sắp chết đến nơi còn không mang ‘Thần tọa chi thìa’ giao ra đây sao?

    Sắc mặt Trương Huyền Lãm âm trầm, sát cơ nảy mầm, tuy đã sớm thoái vị nhưng mở miệng ngậm miệng vẫn bộ dáng tư thái ra lệnh của chưởng môn.

    Lâm Hi là đệ tử Thần Tiêu Tông, Trương Huyền Lãm dùng tư thái chưởng giáo Thần Tiêu Tông giáo huấn, thanh lý môn hộ, người bên ngoài cảm thấy thiên kinh địa nghĩa, không có gì không đúng.

    - Hừ!

    Lâm Hi cười lạnh một tiếng, phục hồi tinh thần lại.

Thanks 

Bình luận

Truyện đang đọc