THẦN TỌA

Lâm Hi đón ánh mắt của "Phổ Lạc Tư" và không chút e dè sợ hãi gì.

Ánh mắt Phổ Lạc Tư nhìn chằm chằm vào Lâm Hi, thật lâu, thật lâu... Rốt cục, ánh mắt Phổ Lạc Tư lập loè một cái.

- Tại sao lộ ra tên của mình?

Đột nhiên Phổ Lạc Tư nói.

- Ta chỉ cảm thấy hắn phải chết không thể nghi ngờ. Nói cho hắn biết thì có làm sao cơ chứ!

Lâm Hi thản nhiên nói.

- Ngu xuẩn!

Tuy là trách móc nhưng Phổ Lạc Tư sẳng giọng nói như hòa hơn nhiều, không còn ánh mắt lạnh như băng như vừa rồi.

Nói như vậy nhưng mà ánh mắt nghi ngờ vẫn còn trong lòng của hắn.

Trong nội tâm Lâm Hi thở dài, hắn biết mình đã đoán đúng.

Chuyện này cuối cùng không dám xác định, kỳ thật hắn chỉ bán tín bán nghi với Lâm Hi.

Nhưng mà làm "Kẻ thống trị" của vị diện uy thế của hắn quá nặng cũng làm quá tốt.

Nếu không phải Lâm Hi can đảm cẩn trọng, từ đủ chi tiết nhỏ lập tức tìm hiểu ra chân tướng của chuyện này thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

- Sao có thể tùy ý nói tin tức của mình cho tu sĩ nhân loại chứ, cho dù hắn sắp chết thì cũng chưa phải là người chết.

Âm thanh của Phổ Lạc Tư vang lên trong đại điện. Nói xong câu đó sát cơ trong mắt của hắn biến mất.

- ... Lần sau cẩn thận một chút.

Một câu "Cẩn thận một chút" chính là tạo lối thoát cho bản thân, cũng tương đương với việc bỏ qua nghi vấn này.

- Hô!

Trong nội tâm Lâm Hi thở dài. Tạp Mễ Lạp, Ma Đồ cũng âm thầm sát toát mồ hôi lạnh, nhưng mà Phổ Lạc Tư ở ngay trước mắt cho nên không ai dám lộ ra thần sắc gì cả.

- Đến đây! Rót rượu ngon cho Lâm Hi, mọi người chúng ta uống một chén.

Phổ Lạc Tư giơ chén rượu lên.

- Đại Vương vạn tuế!

- Đại Vương Minh sáng suốt!

- Uống rượu!

...

Lũ yêu hô to lên, hào khí trở nên hoạt bát như lúc trước. Giống như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.

Lâm Hi cũng đi theo cuồng ẩm một ly, thần thái tự nhiên, thoạt nhìn không có phát sinh chuyện gì cả. Trong chốc lát chủ khách đã tận hoan với nhau, vui vẻ hòa thuận, quên hết ân oán trước kia.

Nhưng mà trong nội tâm Lâm Hi biết rõ đã sinh ra khe hở. Tuần trăng mật đã chấm dứt, "Phổ Lạc Tư" trước đó chất vấn cũng càng thêm kiên định ý nghĩ trong lòng của hắn, rời khỏi nơi đây.

Rượu qua ba tuần, Lâm Hi đặt chén xuống nói:

- Đại nhân, tuy chúng ta đánh thắng một trận, nhưng mà hai tên cao thủ Thánh Vương còn chưa chết. Ta lo lắng bọn chúng sẽ ngóc đầu lại, trong chốc lát ta muốn đi xem trinh sát một chút, xem bọn chúng có động tĩnh gì hay không.

Trong mắt "Phổ Lạc Tư" hiện ra thần sắc lo nghĩ, mở miệng nói:

- Loại chuyện này cho người phía dưới làm đi, nhưng mà...

Dường như nhớ tới năng lực mà Lâm Hi biểu hiện ra ngoài, tác dụng của hắn trong cuộc chiến tranh vừa rồi, lại gật gật đầu:

- Cũng tốt! Cẩn thận không phải thừa, ngươi đi thăm dò một chút cũng tốt.

"Phổ Lạc Tư" đúng là vẫn kiêng kỵ thực lực của Dương Huyền Hoàng, Lý Hồng Hoang, trong tràng chiến đấu trước đó nếu không biến thân hắn chẳng thể làm gì đối thủ.

Hai người này uy hiếp quá lớn, cho dù "Phổ Lạc Tư" kích phát "Huyết thống thượng cổ" cuối cùng vẫn chỉ đánh bại bọn họ mà thôi, lại không thể giết chết bọn họ.

Dương Huyền Hoàng, Lý Hồng Hoang là bảy quả Thánh Vương, cho dù "Phổ Lạc Tư" cũng không ngăn được.

"Phổ Lạc Tư" cũng không có nắm chắc kịch độc Tương Liễu có thể độc chết hai tên "Bảy quả Thánh Vương" hay không. Dù sao nhân loại có tông phái vẫn quá cường đại, thủ đoạn quá nhiều.

Tạp Mễ Lạp cùng Địa Ngục Ma Long không để lại dấu vết gì đưa mắt nhìn nhau, hai người đều có tâm ý tương thông với Lâm Hi, nghe được vấn đề mà hắn đưa ra thì biết rõ chuyến này chỉ sợ không cần quay về đây nữa.

Trong đại điện trong chốc lát vẫn ăn uống linh đình, sau nửa ngày Lâm Hi không chút dấu vết ra khỏi đại điện, rời khỏi Vương Quan Phong.

Một đường hướng bắc, Vương Quan Phong dần dần thu nhỏ sau lưng.

- Lão đại, chúng ta thực không quay về sao?

Địa Ngục Ma Long nhịn không được nói.

- Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, ngươi cảm thấy chúng ta có thể ở lại đây sao?

Lâm Hi nói.

- Không phải. Ta chỉ là cảm thấy mấy ngày nay cùng chiến đấu với yêu tộc cảm giác rất tốt. 

Địa Ngục Ma Long có chút lưu luyến nói.

Có một đoàn minh hữu cường đại hậu thuẫn phía sau rất tốt, loại cảm giác này còn hơn lẻ loi cô độc nhiều.

- Đã gặp thì cũng có lúc chia tay! Người, yêu dù sao có khác, có thể chia tay trong hòa bình là không tệ rồi!

Lâm Hi thản nhiên nói.

Song phương cùng liên thủ đánh tan bọn người Dương Huyền Hoàng chính là giải trừ uy hiếp của yêu tộc, Lâm Hi cũng không có làm ra chuyện nguy hại Yêu tộc là được, đối với chuyên gây bất lợi cho "Phổ Lạc Tư" thì hắn không làm trước khi song phương vạch mặt thì đã gặp cũng có lúc chia tay, xem như kết quả tốt nhất.

- Đáng tiếc ah...

Lâm Hi thở dài một tiếng nói.

- Chủ nhân là đáng tiếc chuyện trong đại điện vừa nãy sao?

Tạp Mễ Lạp tâm ý tương thông nói.

- Đúng vậy a!

Lâm Hi gật gật đầu, trong đầu nhớ lại sát cơ và thần thái của "Phổ Lạc Tư" trước đó.

- Phổ Lạc Tư thật sự muốn giết ta! Ta vốn cho rằng ta đã cứu hắn một mạng thì hắn sẽ giảng chút tình cảm. Nhưng mà biểu hiện của hắn lại quá khác. Trước đó ta từng nghĩ trước khi rời đi sẽ nói rõ chân tướng cho Phổ Lạc Tư nghe, như vậy tuy mọi người người, yêu khác nhau, nhưng ném chuyện chủng tộc ra nói không chừng còn có thể trở thành bằng hữu. Nhưng mà hiện tại xem ra chỉ là ta tình nguyện mà thôi. 

Lâm Hi thản nhiên nói.

Hợp tác với "Phổ Lạc Tư" có thể nói là Lâm Hi trải qua hợp tác vui vẻ nhất. "Phổ Lạc Tư" làm yêu tộc nhưng rất thông minh, rất nhiều ý kiến của Lâm Hi hắn đều tiếp thu. Thậm chí cực lực bỏ qua hoài nghi của đấm "Yêu tộc lãnh chúa" mà tín nhiệm hắn.

Chuyện này có thể nói là đáng quý!

Hơn nữa thực lực "Phổ Lạc Tư" cường đại còn có thể trở thành minh hữu, đối với Lâm Hi mà nói đây là chuyện tốt, nếu song phương ngày sau có liên hệ, bảo trì loại quan hệ minh hữu này thì không thể nghi ngờ rất vui vẻ, kết cục tốt nhất.

Nhưng mà đáng tiếc sau khi Dương Huyền Hoàng, Lý Hồng Hoang chiến bại thì "Phổ Lạc Tư" tự nhận thấy nguy hiểm đã không còn, lập tức hiển lộ bản sắc bá chủ của mình.

Không có địch nhân chung, tuần trăng mật kỳ của hai bên đã chấm dứt!

- Có thể chung hoạn nạn, không thể chung phú quý, đây là Phổ Lạc Tư!

- Đáng tiếc ah đáng tiếc! Phổ Lạc Tư nhìn quá ngắn, ta vốn trước khi đi nhắc nhở hắn một chút. Nhưng mà hắn đã quyết định xong vận mệnh của mình rồi.

Lâm Hi nhìn qua trời xanh, thở dài nói.

Tạp Mễ Lạp, Ma Đồ nghe vậy chấn động, đều cảm giác Lâm Hi nói có vấn đề khác.

- Lão đại, sao ta nghe mà không hiểu?

Địa Ngục Ma Long vẻ mặt mờ mịt.

Tạp Mễ Lạp như có điều suy nghĩ:

- Chủ nhân, ý của ngươi chẳng lẽ bọn người Phổ Lạc Tư sẽ gặp nguy hiểm sao?

- A!

Lâm Hi quay đầu lại nhìn qua Hấp Huyết Nữ Vương xinh đẹp, cười cười:

- Đã biết rõ không dấu được ngươi mà. Chúng ta rời khỏi Vương Quan Phong, tuy có nguyên nhân là vì chuyện vừa xảy ra trên núi. Nhưng các ngươi không cho rằng là như vậy chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc