THẦN TỌA

Nhân vật như thế sống càng lâu càng uy hiếp Thái Nguyên Cung.

Mà uy hiếp như vậy phải bóp chết, để tránh làm xấu chuyện.

Mục đích của Dương Huyền Hoàng chính là đánh chết mầm tai vạ như Lâm Hi này, về phần mang về Thái Nguyên Cung chém giết thế nào, hoặc giả phế bỏ giam cầm cũng là chuyện sau này.

Ít nhất bắt hắn vào trong tay còn tốt thả cho hắn chạy lung tung.

- Ông!

Nhìn qua Dương Huyền Hoàng bộ dáng như thần ma, khí thế bức người, trên mặt Lâm Hi thoáng cái không còn chút máu nào cả.

Kế hoạch hoàn mỹ cỡ nào cũng có sơ hở cả.

Dương Huyền Hoàng là tinh anh tông phái, vô cùng thông minh. Kế hoạch của Lâm Hi cũng không phải hoàn mỹ vô khuyết. Nhìn thấy hắn xuất hiện ở chỗ này thì Lâm Hi đã hiểu rõ Dương Huyền Hoàng chỉ sợ nhìn thấu toàn bộ hành động của mình.

Nhưng mà làm cho Lâm Hi nghĩ mãi mà không rõ Dương Huyền Hoàng vì cái gì có sát tâm lớn với mình như vậy, quả thực là chết cũng đuổi theo không bỏ như vậy.

Dùng tu vi cảnh giới của mình có lẽ còn chưa đủ uy hiếp hắn mới đúng.

- Không thể ngờ vừa mới ra miệng hổ lại vào hang sói. Dương Huyền Hoàng thực lực quá mạnh, tuy ta không phải đối thủ của hắn, nhưng vì sống sót cũng nên liều mạng thôi. Nhưng mà Lý Thiếu Quân không quan hệ tới chuyện này, không nên liên lụy hắn vào.

Trong nội tâm Lâm Hi trầm xuống.

Hắn không phải người hối hận, tuy nhiên biết rõ không phải đối thủ của Dương Huyền Hoàng, nhưng mà vì sinh tồn hắn phải thử toàn bộ cách. Duy nhất có chút xin lỗi chính là dẫn cường địch như Dương Huyền Hoàng tới chỗ của Lý Thiếu Quân.

Dùng phong cách hành sự của Thái Nguyên Cung thì chỉ sợ mình uống một chén với Lý Thiếu Quân cũng sẽ bị Dương Huyền Hoàng nhìn thấy, chỉ sợ Lý Thiếu Quân cũng khó mà thoát khỏi cảnh Dương Huyền Hoàng đuổi giết.

Bằng hữu của địch nhân chính là địch nhân.

Chỉ suy nghĩ đơn giản như vậy nhưng lại là phong cách hành sự của Thái Nguyên Cung!

- Thực xin lỗi...

Lâm Hi vừa muốn mở miệng, lời chưa nói xong chợt nghe được âm thanh vang vọng bên cạnh.

- Thực xin lỗi, liên lụy ngươi!

Lại là âm thanh của Lý Thiếu Quân.

Mọi người kinh ngạc!

Nghe được lời này trong đầu Lâm Hi, Địa Ngục Ma Long, Tạp Mễ Lạp hoàn toàn trống rỗng.

- Thái Nguyên Cung các ngươi đúng là âm hồn bất tán mà!

Lý Thiếu Quân lắc đầu, đứng dậy đi ra khỏi bàn trà.

Ánh mắt của hắn nhìn qua Dương Huyền Hoàng, thần thái lại trấn định, hoàn toàn không mang theo chút bối rối nào cả, chỉ mang theo tiếc nuối nhàn nhạt. Dường như đang uống một ly trà thơm bị người ta phá ngang, buồn lo vô cớ.

Đát đát!

Bước chân chậm chạp, thong dong vang lên trong đại điện. Ống tay áo của Lý Thiếu Quân phất phơ, chậm rãi đi tới.

- Trong khoảng thời gian này ta đã tránh các ngươi vài ngày rồi, vốn cho rằng đã giấu diếm được các ngươi. Không nghĩ tới còn bị phát hiện, thật sự là không biết ngươi rốt cuộc làm thế nào mà tìm được ta.

Giờ khắc này khí chất của Lý Thiếu Quân hoàn toàn khác biệt.

Nếu như nói Lý Thiếu Quân trước kia phong độ nhẹ nhàng, khí chất tuyệt luân, giống như một công tử sinh sống trong thời kỳ hỗn loạn đen tối. Như vậy giờ khắc này khí chất công tử của hắn lại ẩn ẩn mang theo khí tức âm lãnh.

! ! !

Lúc này đừng nói là Lâm Hi, cho dù là Dương Huyền Hoàng cũng cảm thấy kinh ngạc. 

Lúc này đừng nói là Dương Huyền Hoàng, cho dù là Lâm Hi, Ma Đồ cùng Tạp Mễ Lạp đồng loạt nhìn ra, trong lúc này nhất định có hiểu lầm gì đó.

Dương Huyền Hoàng cùng Lý Thiếu Quân tất nhiên có một bên hiểu lầm, hiểu sai ý, hoặc là nói hai bên đều tính sai.

- Lão đại, đã xảy ra chuyện gì?

Âm thanh của Địa Ngục Ma Long vang lên trong đầu của Lâm Hi.

Trong đầu Lâm Hi mơ hồ, Dương Huyền Hoàng rõ ràng nhắm vào hắn, tại sao Lý Thiếu Quân đột nhiên đứng lên, còn báo xin lỗi với mình cơ chứ?

- Trước đừng nói chuyện, nhìn kỹ hẵn nói.

Lâm Hi xuyên thấu qua ấn ký linh hồn nói với Ma Đồ cùng Tạp Mễ Lạp.

Tuy hắn cảm thấy Lý Thiếu Quân có thể là có hiểu lầm, xem Dương Huyền Hoàng đang tìm hắn. Nhưng mà trong trực giác của hắn thì chỉ sợ đây không phải là "Hiểu lầm" đơn giản như vậy.

Hơn nữa trên người Lý Thiếu Quân ẩn giấu quá nhiều bí mật. Cái khác không nói, Dương Huyền Hoàng chính là "Bảy quả Thánh Vương", tuy Lâm Hi thực lực tăng vọt nhưng tự hỏi không cách nào bình khỏi bình tọa với cường giả thập trọng như "Hải Thánh Vương"!

Lý Thiếu Quân chỉ có tu vi "Hư tiên" chênh lệch với Dương Huyền Hoàng không chỉ hơn hắn vài lần. Nhưng đối với "Bảy quả Thánh Vương" tiếng tăm lừng lẫy của Thái Nguyên Cung lại không chút sợ hãi nào cả.

Không, không chỉ là "Không sợ hãi", nói cho đúng trên người Lý Thiếu Quân mang theo tự tin nồng đậm. Giống như "Dương Huyền Hoàng" mới là người phải chạy trốn. Loại cảm giác này vô cùng mâu thuẫn!

Nhưng mà trên người của "Lý Thiếu Quân" lại lộ ra nét tự nhiên.

- Hừ! Đúng là đồ không biết sống chết! Không ngờ dám xuất khẩu cuồng ngôn trước mặt ta.

Tròng mắt Dương Huyền Hoàng hơi híp, ánh mắt bắn ra sát cơ dạt dào.

Đối tượng hắn muốn bắt là Lâm Hi chứ không phải thanh niên lạ lẫm này. Tuy nhiên cảm giác trong lúc này khả năng có cái gì hiểu lầm, nhưng là đối với Dương Huyền Hoàng mà nói, hắn căn bản vô tình ý đi truy cứu.

Hôm nay người trong đại điện này đều nằm trong danh sách truy sát của hắn. Người trẻ tuổi kia uống trà với Lâm Hi, như vậy là người quen của hắn, giết cũng không có lầm. Về phần hắn có hiểu lầm hay không, can thiệp vào với Dương Huyền Hoàng mà nói chẳng quan hệ gì cả.

- Ngu xuẩn! Ngươi đã muốn chết thì ta sẽ thành toàn cho ngươi!

Bước chân Dương Huyền Hoàng đạp mạnh, phanh một tiếng, "Đạo quả" hiện lên, bảy viên "Đạo quả" bày ra hình "Bắc Đẩu Thất Tinh", lơ lửng lên đỉnh đầu và tỏa ra tiên khí cường đại.

- Chân Vũ Đại Pháp!

Ầm ầm!

Đại địa chấn động, tiên khí mênh mông trong người Dương Huyền Hoàng sôi trào, trong nháy mắt trong đại điện có hóa thân đại đế, trang nghiêm thần thánh, toàn thân tỏa ra khí tức chí cương chí dương, chỉ nhoáng lên trong hư không và dung hợp vào thân hình của Dương Huyền Hoàng.

- Đều tan thành mây khói cho ta!

Trong tiếng nổ mạnh một đoàn hào quang nóng bỏng mắt hiện ra, lập tức đánh về phía Lý Thiếu Quân. Trong một sát na, giống như tận thế đang hiện ra, cả đại điện giống như bị hòa tan.

- Chủ nhân!

- Lão đại!

Tạp Mễ Lạp cùng Địa Ngục Ma Long đều mở to mắt ra, trong con mắt hiện ra thần thái bất lực và tuyệt vọng.

Thực lực của Dương Huyền Hoàng quá cường đại, căn bản không phải bọn họ có thể đối kháng.

- Liều!

- Liệt Dương Đại Pháp!

- Băng Hoàng Đại Pháp!

Trong mắt Lâm Hi bắn ra hào quang như hỏa diễm, trong chóp mũi ngửi được khí tức tử vong đậm đặc. Tuy không phải là đối thủ cua Dương Huyền Hoàng nhưng mà khoanh tay chịu chết chẳng phải là phong cách của hắn.

Trên người Lý Thiếu Quân cất dấu bí mật gì thì Lâm Hi không thể biết. Nhưng mà Dương Huyền Hoàng dùng "Chân Vũ Đại Pháp" tuyệt đối có thể đốt cả đại điện này thành tro tàn!

Nhưng mà trong nháy mắt Lâm Hi chuẩn bị ra tay thì có âm thanh vang lên.

- Ngu muội!

Bình luận

Truyện đang đọc