THẦN TỌA

Giờ khắc này "Lý Càn Thiên" rốt cục trong lòng cũng thừa nhận là mình xem thường Lâm Hi.

Hắn phạm sau lầm ngay từ lúc đầu, không nên xem thường đệ tử Luyện Khí đệ ngũ trọng Thần Tiêu Tông này. Hắn có lẽ ngay từ đầu sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực, giết chết đối phương. Không phải tự cao tự đại cho đối phương thời gian giảm xóc.

Bởi vì sai lầm của hắn mà ba phái hợp kích lên kế hoạch hành động ở phía Bắc Băng Nguyên lần này bị phá hư.

Chậm chạp không có đạt được mục đích đề ra.

Chuyện này gián tiếp cho Lâm Hi cơ hội tạo thành tử vong của ba gã Hư tiên và năm tên Thánh tử.

Tuy Thái Nguyên Cung cường giả như mây, thế lực khổng lồ. Nhưng mà có lẽ không nhiều tới năm ba tên Hư tiên, năm tên Thánh tử tử vong cùng một lúc.

Mỗi một Hư tiên và Thánh tử không phải là những đệ tử bình thường.

Trừ hao phí nhiều tài nguyên của tông môn còn cần bỏ nhiều thời gian và tâm huyết mới có thể đánh tạo một Thánh tử, Hư tiên. Loại đệ tử trình độ này căn bản không phải đệ tử bình thường có thể so sánh được.

Ai cũng không biết bọn họ trong tương lai có người nào là "Đệ tử chân truyền", hoặc là nhân vật hiển hách.

- Đáng chết!...

Lý Càn Thiên nhắm mắt lại, nắm nắm chặt nắm đấm, hai đầu lông mày hiện ra mây đen nồng đậm.

Ông!

Bàn tay Lâm Hi duỗi ra, bàn tay của hắn đặt lên đầu Luyện Khí đệ cửu trọng cường giả Đạo Quả của Thái Nguyên Cung.

- Dương Huyền Hoàng, Lý Càn Thiên, còn ngươi nữa!

Lâm Hi ngẩng đầu nhìn qua "Lý Hồng Hoang".

Bàn tay của hắn như kẹp sắt vậy, chế trụ phần gáy cường giả Đạo Quả này. Sinh mệnh lực Luyện Khí sĩ tiên đạo cực kỳ mạnh mẽ, nhưng mà chưa mạnh tới mức không đầu còn có thể sống.

Mặc kệ là cường giả gì, chỉ cần không còn đầu sẽ như người bình thường, chết đi.

- Các ngươi có thể không đáp ứng, cũng có thể hoài nghi ta nói chuyện. Nhưng mà lúc này sẽ không chỉ chết tám người thôi đâu.

Lâm Hi nắm chặt tên cường giả Đạo Quả này, người này ở Thái Nguyên Cung cũng là cường giả nổi tiếng, hiện giờ sắc mặt hoảng sợ. Không có người nào không úy kỵ sinh tử, đặc biệt là Lâm Hi vừa giết ba gã Hư tiên, năm tên Thánh tử.

- Còn hơn bốn mươi tên đấy.

Âm thanh Lâm Hi vang vọng thiên địa.

Thần sắc của hắn trấn định, trong đôi mắt hiện ra thần sắc tàn khốc.

Trong tranh chấp này ban đầu là ba phái nhấc lên, vậy chắc chắn phải dùng máu mà chấm dứt. Máu của đệ tử Thần Tiêu Tông và máu của đệ tử ba phái.

Trong Tiên Đạo Đại Thế Giới mạnh được yếu thua, hắn trước mặt cường giả ba phái "Mềm yếu", "Nhân từ", "Thiện lương" chỉ là thịt mỡ hấp dẫn bầy sói mà thôi.

Trong nội tâm Lâm Hi hiểu trong trường phong ba này hắn không thể có chút mềm yếu. Nếu không hắn tin tưởng người chết chính là đệ tử Thần Tiêu Tông. Nhưng nếu là như vậy thì những tính mạng này sẽ bồi cùng các sư huynh đệ của hắn ngay.

Đây là mệnh đề không có lựa chọn.

Lâm Hi chỉ cần lui một bước thì toàn quân bị diệt, thậm chí kể cả "Hải Thánh Vương " và thiếu nữ váy đỏ kia.

Phía Bắc Băng Nguyên là phạm vi thế lực của Thái Nguyên Cung.

Trên địa bàn của đàn sói chỉ có "Tàn nhẫn", "Quả quyết" mới có thể chấn nhiếp bầy sói, đạt được tự do!

Đây là cái giá lớn phải trả!

Hư không yên tĩnh, thiên địa im ắng.

- Lâm Hi...

Hải Thánh Vương nhìn qua không rung, nhìn thấy Lâm Hi như "Một người giữ quan vạn người không qua", trong mắt hiện ra thần sắc phức tạp.

Không hề nghi ngờ Lâm Hi làm như vậy đúng là cách giải quyết cục diện bế tắc trước mặt. Nhưng mà hắn làm thế chẳng khác gì hi sinh chính mình cả, làm cừu hận của Thái Nguyên, Đâu Suất, Thái A hấp dẫn lên người của mình.

Trên "Túc Thanh Phong" Lâm Hi chỉ nói mấy lời trong Thần Tiêu Sơn thì đệ tử ngoại môn đã cừu hận muốn đối nghịch với Hộ Pháp điện, Hải Thánh Vương cũng cảm giác được Lâm Hi không phải bình thường.

Nhưng mà khi đó hắn là sư huynh Luyện Khí đệ thập trọng, đối với một người sư đệ hiểu biết chỉ tỏ vẻ thưởng thức mà thôi. Kể cả "Hải Thánh Vương" nhúng tay vào chuyện "Phong bạo chi môn" cũng không ít là bị Lâm Hi hấp dẫn.

- Hải Thánh Vương ta rất ít bội phục ai đó, nhưng hiện tại Lâm Hi chính là một người...

Hải Thánh Vương nhìn qua Lâm Hi, trong nội tâm nói thầm...

Hiện tại Lâm Hi có lẽ thực lực không bằng hắn. Nhưng hắn sở tác sở vi lại thắng được hảo cảm và tôn trọng của Hải Thánh Vương là Luyện Khí đệ thập trọng "Bảy quả Thánh Vương".

Tu vi của Lâm Hi có lẽ còn kém hắn đấy, nhưng mà tinh thần, ý chí, khí độ cùng trí tuệ của hắn lại nhận được tôn trọng của Hải Thánh Vương địa vị hiển hách trong Thần Tiêu Tông. Không còn xem hắn là người chỉ hơi có danh tiếng như ban đầu, mà là ngang hàng luận giao, đáng khâm phục.

Sau lưng Hải Thánh Vương cách Phong bạo chi môn không xa, trong mắt thiếu nữ váy đỏ hiện ra thần sắc khác thường.

Tuy nàng xuất hiện ở chỗ này nhưng tâm không ở trong chiến trường này.

Bất kể là "Hải Thánh Vương" hay là đệ tử Thần Tiêu Tông khác đều không khiến nàng chú ý tới. Ánh mắt của nàng còn không quan tâm chiến đấu ở đây.

Thẳng đến khi Lâm Hi hét to thì thiếu nữ thần bí mà cường đại của Thần Tiêu Tông này mới đột nhiên phát hiện ra, ánh mắt nhìn qua hắn và cẩn thận dò xét.

Hô!

Tiếng gió thổi qua yên tĩnh im ắng.

Đệ tử tông phái, tán tu tiên đạo, đệ tử ma đạo, tu sĩ hải ngoại ở xa xa đã sớm trợn mắt há hốc mồm, sợ phá gan nhìn qua.

- Lá gan của hắn đúng là quá lớn mà.

- Dương Huyền Hoàng cùng Lý Hồng Hoang đều là cường giả Luyện Khí đệ thập trọng, hắn cũng dám uy hiếp...

- Ngay cả loại chuyện này hắn cũng dám làm, dưới gầm trời này còn có cái gì hắn không dám đây?

- Mấu chốt là hắn không phải chỉ nói mạnh miệng, nói cho có. Hắn là kẻ dám làm, đây mới là điểm đáng sợ nhất.

...

Trong lòng mọi người lo sợ bất an, quả thực còn khẩn trương hơn cả đệ tử Thần Tiêu Tông ở đây.

Loại hào khí này làm cho người ta hít thở không thông.

Ai cũng không biết sau đó sẽ phát triển như thế nào!

Loại trầm mặc yên tĩnh này chỉ sợ sau một khắc chính là sát lục trong trời lở đất!

- Không đáp ứng sao?

Lâm Hi chậm rãi chuyển chuyển ngón tay, âm thanh ken két vang lên. Dùng tu vi của hắn thì cho dù là cổ của cường giả Đạo Quả Kỳ muốn bẽ gãy cũng không khó khăn gì.

Lúc này hắn vô cùng tĩnh táo, cũng là bình tĩnh nhất.

- Chờ một chút!

Rốt cuộc Lý Hồng Hoang nói chuyện, sắc mặt của hắn vô cùng âm trầm.

Hắn nhìn qua "Dương Huyền Hoàng" cùng "Lý Càn Thiên", sắc mặt ba người âm trầm và tái nhợt.

- Chúng ta đáp ứng ngươi!

Lý Hồng Hoang nắm chặt nắm đấm, cố nén tức giận và sát ý trong lòng của mình.

Trong tay "Lâm Hi" nắm giữ nhiều đệ tử Thái Nguyên Cung.

Hắn thua thì Thái Nguyên Cung lại thua không nổi!

Làm "Tiên đạo đệ nhất đại phái", Thái Nguyên Cung tuyệt đối không thể trong một lần đuổi bắt chết tổn thương quá nhiều đệ tử. Đặc biệt đây là ba phái liên hợp vây bắt, Thái Nguyên Cung tuyệt đối không thể thua!

So sánh thì Thần Tiêu Tông hiện tại phải thua mới đúng.

Nhưng mà tên đệ tử "Lâm Hi" của Thần Tiêu Tông thực lực không cao lắm, nhưng mà chính hắn trở ngại thậm chí còn vượt qua cả "Hải Thánh Vương".

Nếu như "Hải Thánh Vương" dù có thực lực này cũng không dám làm như thế. Đây chính là do thân phận của hắn quyết định.

Đệ tử như "Hải Thánh Vương" có thân phận rất cao. Hành động của hắn đại biểu cho ý chỉ của Thần Tiêu Tông. Ngược lại Lâm Hi là đệ tử Luyện Khí đệ ngũ trọng thì thân phận "Thấp kém", làm việc vô câu vô thúc, xảy ra chuyện thì Thần Tiêu Tông có thể đẩy ra ngoài, có thể dễ dàng biến tội trạng thành hành vi của hắn.

- Thái Nguyên Cung đuổi giết hai gã đệ tử Thần Tiêu Tông, trong đó có hơn bốn mươi cường giả, kể cả một gã cường giả Đạo Quả, nhiều Hư tiên và Thánh tử tụ tập ở Phong bạo chi môn nhưng lại mất mạng trong tay Lâm Hi Thần Tiêu Tông Luyện Khí đệ ngũ trọng... Nếu như có tin tức này xuất hiện trong Tiên Đạo Đại Thế Giới, cho dù chỉ nghĩ một chút cũng cảm thấy uy vọng tông phái của Thái Nguyên Cung tại Tiên Đạo Đại Thế Giới bị đả kích thật lớn.

Lý Hồng Hoang không có lựa chọn nào khác, không thể không tạm thời đáp ứng.

- Dương Huyền Hoàng, ngươi thì sao?

Ánh mắt Lâm Hi nhìn qua "Dương Huyền Hoàng".

- Chuyện này chúng ta có thể làm chủ đáp ứng.

Bảy quả Thánh Vương cao cao tại thượng, giờ khắc này cũng không thể không cúi đầu trước một Luyện Khí đệ ngũ trọng "Cấp thấp" như vậy.

- Lý Càn Thiên?

Lâm Hi lại nhìn qua bên kia.

Tuy Lý Càn Thiên địa vị không sánh bằng Dương Huyền Hoàng cùng Lý Hồng Hoang, nhưng hắn chính là nhân tố không ổn định nhất.

- Hừ!

Lý Càn Thiên hừ một tiếng, nghiêng đầu đi, cũng không có phản đối.

Thấy một màn như vậy thì bất kể "Hải Thánh Vương" hay là Vương Nghĩa Phu, Chu Nhân Lễ cũng thở ra một hơi.

- Quá tốt!

Đệ tử Thần Tiêu Tông trên mặt đất cũng thở ra một hơi. Cảm kích nhìn qua Lâm Hi, có cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết.

- Ha ha, rất tốt. Nhưng mà hiện tại còn có việc cuối cùng.

Bàn tay Lâm Hi mở ra, một đoàn pháp lực bay vây giấy, bút, nghiêng mực bay ra ngoài, bay tới trước mặt ba người.

- Ngươi có ý gì?

Thần sắc Dương Huyền Hoàng biến đổi, tức giận nói.

- Không có ý gì. Nói miệng không bằng chứng, chỉ cần các ngươi viết chứng từ và ký tên lên đó là được chứ gì.

Lâm Hi thản nhiên nói.

- Ngươi!

Ba người đột nhiên biến sắc, cho dù là Dương Huyền Hoàng cũng phải biến hóa.

Lâm Hi không tin lời bọn họ.

Tu sĩ cấp thấp có thể bị bọn họ nghiền chết lại không tin lời của ba cự đầu trong Luyện Khí Cảnh?

- Các ngươi có thể cự tuyệt.

Âm thanh Lâm Hi không sợ hãi nói.

- Đúng là đồ đáng chết!

Lý Hồng Hoang mắng một câu. Trong lòng của hắn đúng là nghĩ tới khi Lâm Hi thả con tin ra thì lập tức đổi ý ngay.

Bây giờ tóc cũng bị người ta nắm lại thì cho dù ba người có không cam lòng cũng chẳng thể để ý làm gì.

- Hải sư huynh, giao chứng từ này cho ngươi bảo đảm.

Lâm Hi nhận lấy chứng từ cũng không thu hồi lại. Mà dùng pháp lực đưa nó tới trước mặt Hải Thánh Vương.

Phía Bắc Băng Nguyên, đệ tử Thần Tiêu Tông tu vị cao nhất chính là Hải Thánh Vương.

Đặt ở chỗ của hắn bảo đảm nhất, đương nhiên thiếu nữ váy đỏ không tính.

Bình luận

Truyện đang đọc