Trên người thật ấm áp dễ chịu. Uống liền như vậy mấy xà huyết, Lâm Hi liền cảm giác lực lượng toàn thân tăng thêm vài phần, nắm đấm trở nên càng thêm mạnh mẽ. Hơn nữa, lúc huy động thì cơ thể, xương cốt toàn thân phối hợp càng thêm lưu loát.
Độc xà ở vùng núi mãnh thú, đối với tất cả Võ Giả đều là rất đau đầu. Nhưng mà với Lâm Hi lại khác.
Tô Tử Huyên mặc dù cho hắn Hùng Hoàng đuổi rắn, thế nhưng căn bản Lâm Hi không dùng đến. Lô đan khử độc mà hắn luyện chế kia, hoàn toàn đủ để loại trừ chất độc của rắn.
Đối với độc xà, Lâm Hi không có mùi Hùng Hoàng, trên người phát ra nhiệt lượng chính là mục tiêu dễ thấy nhất, cực dễ dàng khiến chúng công kích!
Chỉ là, đối với Lâm Hi đó hoàn toàn là mục đích của hắn. Xà huyết với hắn, thật sự là món đại bổ.
Ầm!
Lâm Hi lại xuất ra một quyền ầm ầm, như cơn lũ bất ngờ bộc phát, trời long đất lở. Một con Thiết Bối Hùng Lang trực tiếp bị đánh quỳ rạp trên mặt đất, các đầu xương cốt toàn thân nát bấy.
Lâm Hi cực kỳ thành thạo mổ con Thiết Bối Hùng Lang này, lại lấy ra một viên Bạch Sắc Thú Đan.
Một mạch đi tới, Lâm Hi không biết giết bao nhiêu mãnh thú lớn nhỏ. Thiết Bối Hùng Lang, Kinh Cức Huyết Trư, Cương Lạt Hào Trư, Cương Bối Xà, Giảo Sát Mãng..., chỉ riêng là Bạch Sắc Thú Đan hắn đã góp nhặt đến hai mươi viên. Số rắn giết chết thì có đến trên trăm con.
Lúc đầu Lâm Hi vẫn còn uống xà huyết. Nhưng sau này, cũng đã không uống được nữa. Toàn thân đều là ấm áp dễ chịu, một cỗ nguyên khí dư thừa nhộn nhạo mãnh liệt trong cơ thể.
Lâm Hi không thể không tóm những con rắn luồn tới, treo trên vai. Nhưng mà, xà huyết cũng chỉ có tác dụng trong thời gian nhất định. Thời gian kéo dài càng lâu càng không tươi mới, nên hiệu quả cũng càng kém đi.
- Không được, phải tìm một chỗ để luyện quyền. Tiêu hóa bằng hết những nguyên khí trong xà huyết này.
Trên mặt Lâm Hi đỏ rực, đó là do hắn nuốt xà huyết quá nhiều, nguyên khí không kịp tiêu hóa nữa nên hiện lên trên mặt.
Nhưng mà, chung quanh cây cối rậm rạp, lại có mãnh thú ẩn núp nên không thích hợp luyện quyền.
- Hả? Có tiếng nước!
Lỗ tai Lâm Hi lay động, chợt nghe có tiếng nước ào ào rơi xuống từ chỗ cao:
- Hình như là thác nước, để đi xem một chút!
Lâm Hi chỉ lo đến vật lộn đọ sức với thú và giết rắn. Bất tri bất giác hắn đã xâm nhập vào trong rừng rậm. Khoảng cách đến lối vào đã khá là xa. Nhưng mà hắn cũng không sốt ruột, vốn ban đầu hắn cũng không tính toán vội vã rời đi.
Chỉ chốc lát sau, Lâm Hi liền chạy tới chỗ truyền đến tiếng nước rơi. Chỉ thấy một thác nước trắng xóa, tự như dải lụa từ trên ngọn núi cao mấy ngàn thước rơi xuống. Nó rơi xuống một cái Hàn Đàm làm phát ra những âm thanh ầm ầm.
- Chỗ này không tệ, thích hợp dừng chân đóng trại!
Lâm Hi đứng ở trên ngọn núi, liếc mắt đánh giá bốn phía mà âm thầm tự nhủ.
Ngọn núi này địa thế cực cao, liếc mắt nhìn đi thì chung quanh có động tĩnh gì, là lập tức có thể thấy.
- Không để ý gì nữa, trước cứ tiêu hóa xà huyết trong cơ thể.
Trong lòng Lâm Hi thầm nghĩ, hắn lập tức triển khai quyền pháp.
Rắn vốn chính là đại bổ, mặc dù là một con rắn bình thường thì xà huyết cũng có công hiệu bổ máu tẩm bổ. Huống chi là những Dị Xà này, chúng hấp thu Nguyên Khí Thiên Địa nên có sức mạnh tương đương Võ Giả Tôi Thể Kỳ.
Ầm vang!
Lâm Hi ở trên vách núi đạp chân phóng như bay, quyền cước nổ vang. Quyền kình đánh ra giống như sắt thép cũng nổ vang.
Một bộ quyền pháp sử dụng kéo dài, màu đỏ trên mặt Lâm Hi dần dần rút đi. Năng lượng Xà huyết không ngừng đưa tan vào làm một thể với huyết nhục của Lâm Hi, tẩm bổ thân thể của hắn.
Răng rắc!
Lâm Hi nhặt lên một khối đá hoa cương. Răng rắc một tiếng làm cho hòn đá trứ danh vì sự cứng rắn, được xưng sánh ngang sắt thép lập tức phát ra tiếng giòn tan rồi vỡ thành phấn vụn.
- Ta chỉ nuốt trăm con xà huyết này, lực lượng lại tăng gần trăm cân. Vùng núi mãnh thú này, quả thực chính là một kho báu!
Lâm Hi cảm thụ được lực lượng trong cơ thể mới gia tăng, không nhịn được mà ca tụng.
Hắn hiện tại đã hơi hiểu được, tại sao vùng núi mãnh thú nguy hiểm như vậy, hàng năm đều có không ít đệ tử của các tông phái chết ở chỗ này, nhưng vẫn có rất nhiều người đổ xô vào như vậy.
Lâm Hi vẫn còn chỉ là đi một vòng ven rìa xa nhất tại vùng núi mãnh thú cũng không đến một ngày, vậy mà liền có nhiều thu hoạch như vậy. Chớ nói chi là, ở trong vùng núi mãnh thú còn có đủ loại thiên địa dị quả.v..v... Kỳ trân.
Hơn nữa, mãnh thú càng lợi hại, nội đan của nó cũng càng lợi hại. Hiệu quả đối với Võ Giả cao nhất lại càng mạnh.
Lâm Hi bây giờ còn chỉ là Nhận Bì Kỳ Đệ Ngũ Trọng, những Bạch Sắc Thú Đan có phẩm chất thấp nhất và xà huyết còn có tác dụng với hắn. Nhưng đợi đến khi công lực của hắn càng ngày càng tăng thì mấy thứ này liền không dùng làm gì được nữa.
Nhưng mà đến lúc đó, nội đan của những mãnh thú cường đại ở chỗ sâu trong vùng núi mãnh thú có thể phát huy tác dụng.
- Không trách được những môn nhân của gần vạn Đại tông phái, cơ hồ mỗi ngày đều phải tiến hành mấy lần vây săn ở chỗ này, để bắt giữ mãnh thú lợi hại. Nơi này mặc dù nguy hiểm, nhưng mà thu hoạch cũng lại lớn hơn nữa!
Trong lòng Lâm Hi cảm khái.
Ngũ Lôi Phái vốn không có thực lực như vậy, Lục Đại trưởng lão môn phái nhiều nhất hàng năm xâm nhập vùng núi mãnh thú có một lần. Nhưng các tông phái liền không giống, trong một năm thường đạt bẩy, tám lần, thậm chí hơn mười lần xâm nhập vùng núi mãnh thú. Thời gian mỗi lần cũng rất dài.
Nhưng mà, mặc dù thu hoạch rất lớn, nhưng mạo nguy hiểm và trả giá tương ứng cũng rất lớn!
Lâm Hi nuốt nốt chỗ xà huyết còn lại, lại luyện quyền pháp một chuyến để tiêu hóa hoàn toàn nguyên khí trong xà huyết. Bên tai thác nước ầm vang, Lâm Hi ngồi ở trên đỉnh thác nước, trong đầu chợt nảy ra ý nghĩ, mơ hồ sinh ra một ý nghĩ:
- Ta bây giờ còn là Đệ Ngũ Trọng, điều quan trọng hơn là tôi luyện làn da toàn thân. Phải cần đến ngoại lực, thác nước này cao như vậy, xung lượng sinh ra nhất định không nhỏ. Tại sao ta không lợi dụng thác nước này để tôi luyện gân cốt làn da toàn thân?
Lúc này sắc trời dần dần đã tối, Lâm Hi suy nghĩ một chút rồi vẫn quyết định ngày mai lại đi xuống dưới thác nước để nhìn.
- Rống!
Trong vùng núi mãnh thú, tiếng gầm liên tiếp. Đã sắp đến lúc những toán mãnh thú đi lại.
Ban đêm đối với mãnh thú là không có gì khác với ban ngày. Nhưng mà cũng rất ảnh hưởng đến tầm nhìn của Võ Giả, dẫu Võ Giả lợi hại đến mấy cũng chỉ thấy hơn mười trượng mà thôi. So ra, điểm này phi thường bất lợi.
- Trước cứ tìm một chỗ đóng trại!
Lâm Hi lượn một vòng ở trên núi, cuối cùng tại một đỉnh núi khuất gió có một vách đá nhô ra. Hắn lấy tay không đào một cái hang chỉ một người ra vào. Không sâu, chỉ có bẩy, tám trượng.
Sau khi Lâm Hi đào động xong xuôi, hắn mang đồ vật vào.