THẦN TỌA

- Hừ! Lại đang dùng xiếc sao?

Tôn Dương cười lạnh một tiếng, hắn cũng không sợ Lâm Hi đùa nghịch bịp bợm, cũng mặc kệ con dơi nhỏ này nghe hiểu hay không, cười lạnh nói:

- Dẫn đường đi!

Bá!

Thân hình con dơi nhỏ gập lại hạ xuống.

Hô!

Cuồng phong lóe lên, Tôn Dương cũng bay theo, hắn cũng là kẻ tài cao gan lớn, căn bản không sợ Lâm Hi có hoa chiêu gì.

Hô!

Cuồng phong gào thét, một đường quanh co cuối cùng cũng dừng lại trước một tòa núi cao như cự thú.

- Xuất hiện đi!

Tôn Dương trầm giọng quát, ánh mắt của hắn nhìn qua đỉnh núi.

- Ha ha, người của Thái Nguyên Cung quả nhiên là kẻ tài cao gan lớn.

Lâm Hi cũng không che dấu, từ sau cây đi ra ngoài.

- Hừ! Ngươi lá gan không nhỏ, dám dẫn ta tới đây.

Tôn Dương hừ lạnh một tiếng, ánh mắt như nhìn người chết quan sát Lâm Hi.

- A, nhát gan, chẳng phải đã sớm chết trong tay người của Thái Nguyên Cung hay sao. Đúng rồi, các ngươi vi phạm hứa hẹn, không tới mười ngày dã động thủ với ta. Chẳng lẽ không sợ chuyện này truyền đi tổn hại tới danh vọng của Thái Nguyên Cung sao?

Lâm Hi thản nhiên nói, không mang theo chút hương vị khẩn trương.

- Hừ! Ngươi quá đề cao ngươi. Nếu như ngươi chết ở chỗ này thì ai biết chuyện này?

Tôn Dương thản nhiên nói, trong cơ thể hắn đang dồn sức đánh một kích.

- Ha ha, ta muốn đi thì ngươi chỉ sợ ngăn không được.

Lâm Hi cười cười nói.

- Ngu xuẩn!

Tôn Dương lắc đầu, trên mặt hiện ra thần sắc trào phúng:

- Ngươi sẽ không cho rằng ta tới đây một mình chứ? Sư đệ, xuất hiện đi!

Ông!

Hào quang lóe lên, một đạo thân ảnh từ chân núi đi ra ngoài, bay lên cao nhìn qua Lâm Hi. Lại là một cao thủ mặc đạo bào Thái Nguyên Cung, trên đầu có một đạo quả bắt mắt.

- Nghe nói ngươi tại Phong bạo chi môn bắt được một sư đệ Thái Nguyên Cung một quả chi cảnh. Sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực. Vì biểu đạt tôn trọng của mình tiễn ngươi một đoạn đường.

Cao thủ Thái Nguyên Cung sau khi đi ra mở hai tay ra, một tay khom người và nở nụ cười mỉa mai.

- Tốt. Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, ngươi không có cơ hội. Thúc thủ chịu trói đi!

Người nọ tiến lên trước một bước, mỉm cười nói.

Lâm Hi có chút biến sắc nhưng lại cười lớn:

- Ha ha ha! Tốt, thật tốt! Vốn nghĩ chỉ có một con cá cắn câu, kết quả câu được hai con, thật sự là vận may đến không ngăn cản được. Đúng vậy, các ngươi xác thực rất có chuẩn bị. Nhưng mà các ngươi cho rằng ta sẽ đi tay không sao? Chư vị lãnh chúa, xuất hiện đi.

Ba ba!

Lâm Hi vỗ tay!

Ầm ầm!

Vài đạo yêu khí đen kịt như cuồng lôi từ trên trời giáng xuống. Cùng một thời gian trên sườn núi ở chỗ dung nham có mấy tiếng nổ mạnh, bốn năm Yêu tộc lãnh chúa toàn thân yêu khí cuồn cuộn từ trong sơn động đi ra ngoài.

Vèo!

Chỉ nhấp nháy một cái, vài tên "Yêu tộc lãnh chúa" lập tức bao quanh đỉnh núi, ánh mắt âm lãnh nhìn qua đám người Tôn Dương.

- Yêu tộc!

Dị biến đột nhiên phát sinh, Tôn Dương cùng tên cường giả Thái Nguyên Cung khác sắc mặt biến hóa. Vài tên Yêu tộc này khí tức như phong bạo, có vài đầu Yêu tộc mang cho hắn áp lực quá lớn.

Đây là yêu tộc đỉnh cấp của vị diện, hơn nữa còn là chín đầu!

- Ngươi cấu kết với Yêu tộc?

Tôn Dương vừa sợ vừa giận.

- Hàaa... Nghĩ tới hành vi của các ngươi, ta chẳng lẽ còn có thể hèn hạ hơn các ngươi sao?

Lâm Hi cười lạnh.

Ba phái vì bắt hắn phái nhiều cao thủ như vậy hoàn toàn không cho hắn chút sinh cơ. Đây cũng là cách hắn khu hổ nuốt sói, dùng yêu tộc vị diện này đối phó bọn họ.

- Không nên nhiều lời với chúng, động thủ đi.

Một Yêu tộc lãnh chúa không nhịn được nói.

- Vậy làm phiền các vị.

Thân hình Lâm Hi nhoáng một cái bay lên cao.

- Chạy đi đâu!

Tôn Dương hét giận dữ một tiếng, "Đạo quả" trên đầu phát ra hào quang kinh người, một trảo đánh qua Lâm Hi.

Hắn cho dù chết cũng muốn kéo Lâm Hi đệm lưng!

Lâm Hi không thèm quan tâm nhìn qua bên cạnh.

- Phổ Lạc Tư đại nhân, xin nhờ ngươi!

Ầm ầm!

Phổ Lạc Tư đáp lại chính là một chưởng. Chỉ nghe ầm vang, một bàn tay to lớn mang theo mây đen cuồn cuộn dùng xu thế thái sơn áp đỉnh đánh xuống.

Một chưởng này kinh thiên động địa, bài sơn đảo hải.

Chưởng phong chưa tới không gian đã vặn vẹo.

- Con sâu cái kiến mà thôi!

Âm thanh của Phổ Lạc Tư vang vọng thiên địa phương.

Luyện Khí thập trọng "Yêu tộc đại lãnh chúa" như hắn cường đại căn bản không phải người bình thường có thể tưởng tượng. Tôn Dương là "Hai quả chi cảnh" cho dù là Lâm Hi cũng không đối phó được. Nhưng trước mặt Phổ Lạc Tư thì không đáng nhắc tới.

- Ah! --

Hét thảm một tiếng, Tôn Dương hai khỏa "Đạo quả" trước mặt Phổ Lạc Tư bị đánh nổ như quả táo.

Ầm ầm!

Ngọn núi chấn động, thiên địa chấn động. Một luồn cát bụi bay lên trời, một chiêu này cường giả, Thái Nguyên Cung thân tử đạo tiêu.

- Ah! --

Cùng một thời gian, giữa không trung có tiếng hét thảm vang lên. Một tên cường giả Đạo Quả khác của Thái Nguyên Cung bị vài tên "Yêu tộc lãnh chúa" giáp công đạo quả nát tan và chết đi!

Chín tên "Yêu tộc lãnh chúa" đạo quả hợp công một tên cường giả đạo quả của Thái Nguyên Cung thì quá dễ dàng.

Cuộc chiến bắt đầu không bao lâu đã chấm dứt rồi.

- Phanh!

Kim Đồng lãnh chúa tiện tay ném thi thể hai tên cường giả đạo quả này lên đỉnh núi.

Hô!

Hào quang lóe lên, chín tên Yêu tộc lãnh chúa lập tức xuất hiện trên chân núi. Phổ Lạc Tư cùng Lâm Hi đang bay trên cao.

- Ngươi và đám người kia có quan hệ gì?

Kim Đồng lãnh chúa lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Hi.

- Còn có thể là quan hệ như thế nào? Ngươi xem bọn họ có bộ dáng hữu hảo sao?

Lâm Hi thản nhiên nói.

- Hừ! Không đúng, ngươi khẳng định che dấu cái gì. Vừa rồi còn âm thanh của ngươi đứt quãng, ngươi rốt cuộc che dấu cái gì?

Kim Đồng lãnh chúa lạnh lùng nói.

Tuy Phổ Lạc Tư nói hắn là Yêu tộc, nhưng hắn luôn không quá tin tưởng.

- Hừ! Kim Đồng lãnh chúa, ta nói chuyện ngươi không nghe được sao? Cái gì đứt quãng, ngươi nghễnh ngãng a.

Lâm Hi cười lạnh. Nhưng trong lòng âm thầm đề cao cảnh giác.

Lâm Hi cùng người Thái Nguyên Cung nói mấy lời không thích hợp cho yêu tộc biết rõ.

Cho nên nói chuyện với Tôn Dương hắn cố ý nói một nửa là dùng miệng nói ra. Nhưng một nửa khác lại dùng "Truyền âm nhập mật".

Lúc nói chuyện hỗn tạp quá nhiều, bờ môi nhúc nhích căn bản không bị phát hiện.

Chín đại lãnh chúa tâm cao khí ngạo, căn bản không đặt vào mắt. Cho nên bình thường sẽ không quân tâm hắn nói cái gì.

Kim Đồng lãnh chúa có thể hỏi ra lời này ý nghĩa hắn vẫn chú ý tới.

Chuyện này đối với Lâm Hi mà nói tuyệt đối là cảnh cáo.

- Kim Đồng lãnh chúa, thân là Yêu tộc có kẻ nào không giết mấy tên tu sĩ. Chẳng lẽ chuyện này có gì kỳ quái sao?

Lâm Hi thản nhiên nói.

- Tốt. Hắn nói cũng đúng vậy. Mấy người chúng ta có ai chưa từng giết nhân loại. Có mấy người nhận ra là bình thường. Kim Đồng, ngươi không nên quá đa nghi.

Vài tên "Yêu tộc lãnh chúa" cũng khuyên nhủ.

Bọn hắn ngược lại không có nghĩ sâu như "Kim Đồng lãnh chúa", Lâm Hi nói chuyện cũng tin vài phần.

Bình luận

Truyện đang đọc