THIẾU SOÁI TRỞ VỀ

Chương 115: Triệu Tập Môn Đệ

Trần Ninh không thèm để ý Hoàng Cẩm Hoa đang bò trên mặt đất, nhìn Chúc Cửu Linh và Lục Thanh Vân thờ ơ nói: “Các người còn lời cuối cùng gì muốn nói không?”

Chúc Cửu Linh kinh hãi nhìn Trần Ninh: “Anh thật sự dám giết tôi sao, anh có biết thế lực Chúc gia của chúng tôi trải khắp phương nam không.”

“Anh có biết thị trưởng Trung Hải – Phùng Kiến Đào là bạn của Chúc gia, thị trưởng Chu Nhược Thụ là khách của Chúc gia không?”

“Nếu anh giết tôi, Trung Hải sẽ không bao giờ có chỗ đứng cho anh.”

Lục Thanh Vân cũng nghiêm nghị nói to: “Lục gia chúng tôi chính là một trong tứ trụ ở Giang Nam. Chúng tôi có rất nhiều bằng hữu trong giới kinh doanh hắc bạch, chính trị và quân sự ở phía nam.”

“Anh có biết thiếu tướng Vương Đạo Phương trong quân đội ở Trung Hải không, ông nội tôi có quan hệ rất thân thiết với Vương quân.”

“Anh dám động đến một sợi lông của tôi thì đừng mong có kết cục tốt đẹp.”

Điển Chử, Bát Hỗ Vệ, giáo sư Giang và những người khác không thể không nở nụ cười thần bí khi nghe thấy tiếng náo loạn của hai tên ác bá này.

Ngay cả Hoàng Cảm Hoa đang bò trên mặt đất cũng hận không thể nhảy lên bịt miệng Chúc Cửu Linh và Lục Thanh Vân lại để bọn chúng không thể nói gì được nữa.

Hai tên này thực sự không biết gì về sức mạnh của nhân vật trước mặt này!

Trần Ninh nhìn Chúc Cửu Linh và Lục Thanh Vân, khóe miệng anh hơi nhếch lên: “Tôi cũng chưa biết, Chúc gia và Lục gia các anh có nhiều bằng hữu có thể dựa vào như thế đấy!”

Chúc Cửu Linh và Lục Thanh Vân hơi giật mình khi nghe Trần Ninh nói vậy, chúng không hiểu Trần Ninh nói vậy là có ý gì?

Trần Ninh lấy ra một chiếc điện thoại thô kệch có vẻ bình thường, ném trước mặt Chúc Cửu Linh và Lục Thanh Vân, lãnh đạm nói: “Gọi điện thoại đi, gọi cho tất cả những người quen mà các anh có thể dựa dẫm như đã nói đều đến đây!”

Chúc Cửu Linh và Lục Thanh Vân hoàn toàn chết lặng khi nghe thấy vậy.

Trần Ninh bảo chúng gọi bạn bè và người quen của chúng đến để làm gì?

Thấy hai người không cầm máy gọi điện thoại, Trần Ninh quay sang Điển Chử nói: “Hai người bọn họ không gọi thì anh gọi đi.

Gọi đám người Vương Đạo Phương, Chu Nhược Thụ, Phùng Kiến Đào đều tới đây đi!”

Điển Chử trầm giọng nói: “Vâng!”

Điễn Chử chỉ gọi một cuộc điện thoại, không đến mười phút đã có một đại đội binh sĩ bao vây toàn bộ câu lạc bộ Lam Điều.

Sau đó một người cao lớn khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt tuần tú, cùng binh lính và vài thủ lĩnh bước nhanh vào.

Người đi đầu nhóm người này chính là Vương Đạo Phương!

Theo sau Vương Đạo Phương là máy vị lãnh đạo, đương nhiên là đám người Chu Nhược Thụ và Phùng Kiến Đào.

Chúc Cửu Linh lạc giọng: “Thị trưởng Chu, thị trưởng Phùng!”

Lục Thanh Vân cũng kinh ngạc kêu lên: “Thủ trưởng Vương!”

Cho dù đó là Vương Đạo Phương mặc đồng phục hay là Chu Nhược Thụ và Phùng Kiến Đào mặc áo khoác đen đều không thèm quan tâm đến Chúc Cửu Linh.

Thay vào đó, họ lại bước nhanh đến trước mặt Trần Ninh, cùng nhau kính cần chào anh: “Trần tiên sinh!”

Mọi người ở hiện trường nhìn thấy thái độ kính trọng của Vương Đạo Phương và những người khác thì lại bị kinh ngạc một phen.

Chu Nhược Thụ và Phùng Kiến Đào vốn đã là hai người quyền lực nhất Trung Hải, bọn họ đối với Trần Ninh còn kính cần như vậy thật khiến người ta cảm thấy khó tin.

Mà thân phận của Vương Đạo Phương càng là phi phàm, là chủ nhân của quân đội một phương.

Khi Chúc Cửu Linh và Lục Thanh Vân nhìn thấy sự kính nẻ của Vương Đạo Phương đối với Trần Ninh, khuôn mặt chúng ngay lập tức xám như tro tàn, tràn đầy tuyệt vọng.

Cuối cùng chúng đã nhận ra rằng lần này mình đụng vào tâm thép rồi.

Trần Ninh bình tĩnh nói chuyện với Vương Đạo Phương về lý do gọi họ đến.

Vừa nghe xong, Vương Đạo Phương trầm giọng nói: “Như vậy là dùng đao lớn chỉ để giết gà, mấy tên trộm vặt vãnh như vậy đâu cần Trần tiên sinh ngài đích thân ra tay, thuộc hạ thay ngài làm là được rồi!”

Vương Đạo Phương nói xong bèn xua tay nói với những người lính phía sau: “Người đâu, đem Chúc Cửu Linh và Lục Thanh Vân xuống bắn chết ngay tại chỗ!”

Vương Đạo Phương vừa nói xong, Chúc Cửu Linh và Lục Thanh Vân nhanh chóng bị lính kéo ra khỏi đám đông.

Bằng bằng hai tiếng súng nỗ!

Lục Thanh Vân và Chúc Cửu Linh bị gi3t ch3t ngay tại chỗ, ngã trên vũng máu.

Sau khi binh lính bắn chết Chúc Cửu Linh cùng với Lục Thanh Vân, anh ta nói với Vương Đạo Phương: “Báo cáo thủ trưởng, chấp hình hoàn tắt.”

Vương Đạo Phương lạnh lùng nói: “Đưa thi thể của hai người này tới nhà Chúc gia và Lục gia để răn đe cảnh cáo.”

Chu Nhược Thụ lúc này không nhịn được nói: “Thủ trưởng Vương, Chúc Cửu Linh và Lục Thanh Vân hôm nay rơi vào kết cục này có thể nói là tự làm tự chịu.”

“Tuy nhiên, tôi nghĩ nếu đưa thi thể họ về nhà thì vẫn nên giao cho người khác làm. Ngộ nhỡ Chúc gia và Lục gia làm lớn chuyện này lên …”

Vương Đạo Phương lạnh lùng nói: “Ha ha, tôi còn chưa xem Chúc gia và Lục gia là cái thá gì. Bọn họ to gan dám xúc phạm Trần tiên sinh. Tôi chưa san bằng hai nhà đó thành bình địa đã được coi là tốt lắm rồi.”

Chu Nhược Thụ nói: “Thủ trưởng Vương, chúng tôi biết rằng Chúc gia và Lục gia ở trong mắt anh và Trần tiên sinh không là gì cả.”

“Vậy cứ để Chúc gia và Lục gia làm lớn chuyện, truyền ra ngoài ảnh hưởng đến danh tiếng của thủ trưởng Vương là anh đi.”

Vương Đạo Phương hừ lạnh: “Để bảo vệ uy nghiêm của Trần tiên sinh thì chút danh tiếng này của tôi tính là gì.”

Chu Nhược Thụ và Phùng Kiến Đào đều mang vẻ mặt bắt lực, quay đầu nhìn Trần Ninh.

Trần Ninh mỉm cười, anh biết rằng Chu Nhược Thụ và Phùng Kiến Đào cảm thấy thân phận của Vương Đạo Phương quá nhạy cảm.

Nếu vấn đề này truyền ra thì có thể gây ra náo động, vì vậy Chu Nhược Thụ và Phùng Kiến Đào đều muốn đề xuất một cách giải quyết hạn chế tổn thất nhất có thẻ.

Trần Ninh vỗ vỗ vai Vương Đạo Phương, cười nói: “Lão Vương, chuyện nhỏ này cứ giao cho người dưới làm là được, sao ông cần đích thân làm?”

Trần Ninh cũng không định để Vương Đạo Phương nói gì nên quay đầu nói với Điển Chử: “Anh bảo Đồng Thiên Bảo đến đây để Đồng Thiên Bảo đưa thi thể của hai người này về Chúc gia và Lục gia răn đe cảnh cáo.”

“Đồng thời nói với Chúc gia rằng thời hạn tôi cho bọn họ rút lui khỏi Trung Hải chỉ còn một tuần nữa.”

Điển Chử: “Vâng!”

Trần Ninh nhìn đám vệ sĩ của Chúc Cửu Linh và Lục Thanh Vân ở hiện trường, nói với Vương Đạo Phương: “Những người đồng phạm giao cho ông mang đi. Hãy thu xếp một nơi tốt để họ ngoan ngoãn cải tạo vài năm.”

Vương Đạo Phương chào lễ: “Tuân lệnh!”

Xác của Chúc Cửu Linh và Lục Thanh Vân rất nhanh đã được Đồng Thiên Bảo đưa đến tỉnh ly Chúc gia và Lục gia.

Chúc gia đại thiếu và Lục gia công tử đồng thời bị giết ở Trung Hải.

Tin tức này vừa truyền ra đã khiến tỉnh ly Thiên Hải nóng như có hỏa hoạn.

Mọi người đều chỉ nghe nói rằng Chúc Cửu Linh và Lục Thanh Vân đã bị Trần Ninh trực tiếp gi3t ch3t vì cạnh tranh quyền sản xuất và phân phối vắc-xin ung thư gan với Trần Ninh.

Nhưng mọi người đều là chỉ nghe tin đồn, nhưng bởi vì bên Trung Hải phong tỏa tin tức nghiêm ngặt nên rất ít người biết tình hình thực tế cụ thê.

Biệt thự Chúc gia, trong thư phòng Chúc lão gia Chúc Khổ Thiền siết chặt chuỗi hạt đeo tay trên tay, vẻ mặt vô cùng hung hăng gớm ghiéc.

Hai đứa con trai của ông ta là con trai cả Chúc Phong Hoa và con trai thứ hai Chúc Thừa Dương đang cúi đầu đứng trước mặt.

Giọng của Chúc Khổ Thiền đầy thù hận: “Trần Ninh đã giết cháu trai của cha và còn ép gia đình chúng ta phải rời đi trong vòng bảy ngày sao?”

Chu Thừa Dương cúi thấp đầu: “Đúng vậy!”

Chúc Khổ Thiền tức giận đến mức lồng ng.ực phập phồng mãnh liệt, ông ta hít sâu một hơi hỏi: “Lục gia công tử cũng bị Trần Ninh gi3t ch3t. Lục gia bây giờ phản ứng thế nào?”

Chúc Thừa Dương nói: “Lục gia tạm thời vẫn chưa có động tĩnh.”

Chu Phong Hoa tức giận nói: “Cha, Lục gia làm việc luôn thích một mình hành động. Nhưng mà đối phó với một nhân vật nhỏ nhoi như Trần Ninh lại cần phải tốn nhiều công sức như vậy sao?”

“Chúng ta đừng đợi bọn họ nữa, cứ việc trực tiếp động thủ.

Giết cả nhà Trần Ninh bồi táng cùng Chúc Cửu Linh.”

Chúc Khổ Thiền nghe xong thì im lặng, nhưng lại lần chuỗi phật châu trên tay càng quay càng nhanh, ánh mắt ngày càng dữ tợn.

Bộp!

Chúc Khổ Thiền ném chiếc vòng chuỗi phật châu lên trên bàn, đứng dậy, trầm giọng ra lệnh: “Phát lệnh triệu tập tất cả các môn đệ của chúng ta từ năm châu bốn biển, tám ngàn môn đệ tập hợp ở Trung Hải để giết Trần Ninh!”

Cả Chúc Phong Hoa và Chúc Thừa Dương đều trở nên kích động, lớn tiếng đạp: “Phát hiệu lệnh, kêu gọi đệ tử, tám nghìn anh hùng hảo hán về Trung Hải!”

Bình luận

Truyện đang đọc