THIẾU SOÁI TRỞ VỀ

Chương 424: Cậu Vậy Mà Lại Trâu Bò Hơn Tôi

Trần Ninh, Tống Sính Đình, Đồng Kha và Điển Chử đến nhà hàng Túy Khách Lâu!

Máy người đặt một phòng bao, gọi một ít đặc sản miền Tây, rồi gọi một bình rượu trắng chính hiệu của miền Tây sau đó cũng nhau ngồi ăn.

Đồng Kha cười khúc khích nói: “Anh rễ, lúc ăn tối với ông chú hai anh đã cố ý gọi mấy món đó để chọc tức ông chú hai khiến ông ấy run lên vì tức giận, thật hả giận!”

Tống Sính Đình khóc không được, cười không xong nói: “Trần Ninh, anh cũng thật là, còn chọc giận ông già ấy làm gì!”

Trần Ninh cười khẽ nói: “Anh nhìn không vào mắt lập trường của ông ta nên mới dạy cho ông ta một bài học, nếu không ông ta còn cho rằng ông ta lợi hại nhất trên trời dưới đất!”

Mấy người Trần Ninh đang trò chuyện thì người phục vụ đã bắt đầu phục vụ món ăn lên.

Tất cả các loại món ngon và đặc sản sơn hào hải vị đều được đưa lên bàn, Trần Ninh, Tống Sính Đình và những người khác đều sững sờ.

Họ chỉ gọi một vài món đặc sản phương Tây, chứ không đặt những món sơn hào hải vị thế này!

Lúc này, món Phật nhảy tường lại được mang lên.

Trần Ninh gọi quản lý nhà hàng, chỉ vào một bàn đầy món ăn l hỏi: “Các cô phục vụ nhằm món sao? Chúng tôi không gọi mây món này!”

Quản lý khách sạn cười nói: “Thưa quý khách, không có chuyện nhằm.”

“Tôi quên không kịp nói cho ngài biết, những món ăn này do một nhóm lãnh đạo dặn dò phòng bếp của chúng tôi đặt hàng để chiêu đãi Trần tiên sinh.”

Trần Ninh và Tống Sính Đình đều sững sờ.

Trần Ninh nhíu mày: “Lãnh đạo, lãnh đạo nào?”

Người quản lý khách sạn chưa kịp giải thích gì thì một vài người đàn ông trung niên đã bước vào.

Người đi đầu tiên to cao, mập mạp với vẻ uy nghiêm chính trực, chính là Phan Gia Hào, người vừa mới nhậm chức thị tôn ở thành phố Tây Kinh chưa lâu.

Tiếp theo là chỉ huy thứ hai của Tây Kinh, Trương Tân Minh!

Tổng tư lệnh lữ đoàn cảnh sát đặc nhiệm Tây Kinh, Nhạc Chính Quyền.

Giám đốc sở cảnh sát Tây Kinh, Trương Đệ.

Phan Gia Hào trước đây từng là cán bộ dân sự trong Quân đội phương Bắc, sau này được lên hàm thiếu tá, gần đây được điều động về thành phố Tây Kinh làm thị tôn thành phố Tây Kinh.

Ề Vài năm trước, ông ta là nhân viên dân sự của Trân Ninh!

Ông ta bước vào cùng một nhóm các nhà lãnh đạo Tây Kinh, kích động nói: “Trần tiên sinh, tại sao anh đến Tây Kinh mà không thông báo cho tôi một tiếng?”

“Tôi đã bảo nhà bếp của nhà hàng chuẩn bị những loại rượu và món ăn này để đón gió tẩy trần cho anh.”

Tống Sính Đình nhìn thấy một nhóm lãnh đạo ở thành phố Tây Kinh đều đến đón gió tẩy trần cho Trần Ninh thì khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ kinh ngạc, thầm nghĩ có phải là Trần Ninh quá có mặt mũi rồi không?

Tuy nhiên, sau khi nghĩ lại, Trần Ninh bây giò đã là đương gia của họ Trần ở phía bắc, có lãnh đạo đến tiếp đãi Trần Ninh tử tế là chuyện bình thường.

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Phan Gia Hào, Trần Ninh ôn hòa đi rất nhiều, cười nhẹ nói: “Tôi còn tưởng rằng ai ngông cuồng lãng phí như vậy, hóa ra là ông, lão Phan.”

Tống Sính Đình tò mò hỏi nhỏ: “Trần Ninh, anh biết Phan thị tôn sao?”

Trần Ninh nhìn Phan Gia Hào, trong lòng thầm nghĩ nào có phải chỉ là quen biết, ông ấy đã từng là cán bộ dân sự của mình.

Tuy nhiên, anh lại cười và nói: “Không chỉ là biết, lão Phan từng làm việc ở miền bắc nên rất có giao tình với Trần gia nhà anh.”

Khi Phan Gia Hào nghe tháy thiếu soái nói vậy thì mắt đầy ý cười, cả khuôn mặt như sáng bừng lên.

Ông ta nhanh chóng giới thiệu một nhóm lãnh đạo xung quanh mình với vợ chồng Trần Ninh, Trần Ninh khẽ gật đầu và mỉm cười: “Cảm ơn sự tiếp đãi của các vị, đều ngồi đi. Chúng ta uống hai ly.”

Trương Tân Minh và các nhà lãnh đạo khác đã rất vui mừng khi vị thiếu soái trẻ tuổi này rất lịch sự với họ.

Sau khi mọi người vào chỗ ngồi, Trần Ninh đã cùng mọi người uống một ly.

Sau đó, anh cười nói: “Các vị lãnh đạo đến đây rất đúng lúc.

Tôi ở thành phố Tây Kinh gần đây có việc phải làm, có thể sẽ gây ra một chút rắc rối và phiền toái cho công việc của các ông.”

“Tôi vốn muốn đến bái phỏng mọi người trước nhưng không ngờ mọi người lại đến trước.”

Nhóm lãnh đạo của Phan Gia Hào đương nhiên biết lý do khiến Trần Ninh đến Tây Kinh chắc chắn là để trả thù cho Trần Hùng.

Phan Gia Hào dẫn đầu bày tỏ lập trường: “Trần tiên sinh anh yên tâm, cho dù có chuyện gì, chúng tôi nhất định sẽ ủng hộ anh.”

Trần Ninh cười nói: “Tốt lắm, cám ơn các vị lãnh đạo.”

Trần Ninh và Phan Gia Hào cùng một nhóm lãnh đạo của Tây Kinh đang nâng cốc cạn chén, vừa uống vừa cười.

Đột nhiên, bên ngoài có tiếng động lớn, mơ hồ như có tiếng la hét và đánh đấm…

Trần Ninh cau mày!

Phan Gia Hào cũng sửng sốt, không vui ra lệnh cho thư ký ra ngoài xem bên ngoài có chuyện gì?

Một lúc sau, thư ký vội vàng quay lại, lo lắng nói: “Thị tôn đại nhân, việc lớn không hay rồi.”

“Phó Nam Chính và nhóm bè cánh của hắn đang dẫn đầu một số lượng lớn thuộc hạ đến đập phá nhà hàng!”

Phan Gia Hào tức giận nói: “Thật ngông cuồng, Phó Nam Chính dựa việc cha hắn vừa có tiền vừa có quyền nên vô pháp vô thiên rồi sao?”

Thư ký liếc nhìn Trần Ninh, sau đó nói nhỏ: “Đám người Phó Nam Chính hình như đến vì Trần tiên sinh.”

“Khi tôi vừa ra ngoài, Phó Nam Chính và những người của hắn đã đánh quản lý khách sạn cùng bồi bàn, buông lời de dọa yêu cầu Trần Ninh ra ngoài chịu chết.”

Khi Phan Gia Hào nghe thấy vậy thì rất tức giận, đám vây cánh của Phó Nam Chính ngày thường vẫn huênh hoang bắt nạt người khác ở thành phố Tây Kinh.

Ông ta vừa mới đến Tây Kinh để nhận chức vụ chưa lâu nên chưa có thời gian để giải quyết đám vây cánh thái tử này.

Đột nhiên, bên ngoài có tiếng động lớn, mơ hồ như có tiếng la hét và đánh đấm…

Trần Ninh cau mày!

Phan Gia Hào cũng sửng sốt, không vui ra lệnh cho thư ký ra ngoài xem bên ngoài có chuyện gì?

Một lúc sau, thư ký vội vàng quay lại, lo lắng nói: “Thị tôn đại nhân, việc lớn không hay rồi.”

“Phó Nam Chính và nhóm bè cánh của hắn đang dẫn đầu một số lượng lớn thuộc hạ đến đập phá nhà hàng!”

Phan Gia Hào tức giận nói: “Thật ngông cuồng, Phó Nam Chính dựa việc cha hắn vừa có tiền vừa có quyền nên vô pháp vô thiên rồi sao?”

Thư ký liếc nhìn Trần Ninh, sau đó nói nhỏ: “Đám người Phó Nam Chính hình như đến vì Trần tiên sinh.”

“Khi tôi vừa ra ngoài, Phó Nam Chính và những người của hắn đã đánh quản lý khách sạn cùng bồi bàn, buông lời de dọa yêu cầu Trần Ninh ra ngoài chịu chết.”

Khi Phan Gia Hào nghe thấy vậy thì rất tức giận, đám vây cánh của Phó Nam Chính ngày thường vẫn huênh hoang bắt nạt người khác ở thành phố Tây Kinh.

Ông ta vừa mới đến Tây Kinh để nhận chức vụ chưa lâu nên chưa có thời gian để giải quyết đám vây cánh thái tử này.

khổ: “Phó thiếu, Trần tiên sinh thực sự là khách quý của nhà hàng chúng tôi. Một loạt các nhà lãnh đạo đang tiếp đãi anh ấy trong phòng bao! Anh thực sự không thể làm phiền họ, hay là anh đợi họ ăn xong rời đi rồi hãng… “

Kim Xương tung một cú đá như bay vào người quản lý nhà hàng, chửi rủa: “Mẹ kiếp, Phó thiếu của chúng tao kêu mày đuổi Trần Ninh ra ngoài, mày đang nói cái gì vậy?”

Lương Lương cũng giễu cọt: “Đúng vậy, còn lãnh đạo cái gì chứ!”

“Cục trưởng cục cảnh sát còn phải đánh giày cho Phó thiếu của chúng tao, thị tôn nhìn thấy còn phải cúi đầu tâng bốc Phó thiếu chúng tao!”

“Lãnh đạo nào mà Phó thiếu chúng tao không quen biết chứ, dám lấy mấy từ lãnh đạo ra dọa Phó thiếu nhà chúng tao sao?”

Nghe được lời tâng bốc của hai tên vây cánh, Phó Nam Chính vênh váo tự đắc, nhàn nhạt ra lệnh: “Trần Ninh trốn trong phòng bao không dám đi ra. Hai người phái người vào kéo chúng ra.”

Phó Nam Chính vừa nói xong thì cánh cửa phòng bao ở phía xa lách cách mở ra.

Cục trưởng Cục Cảnh sát Tây Kinh, Trương Đệ là người đầu tiên bước ra, trầm giọng nói: “Không cần các người động tay, chúng ta tự mình đi ra.”

Phó Nam Chính và Kim Xương, Lương Lương và những người khác đã rất sốc khi nhìn thấy Trương Đệ.

Phó Nam Chính thát thanh: “Trương cục, sao ông lại ở đây?”

Trương Đệ cười như không cười: “Nếu không có tôi ở đây, tôi còn không biết rằng tôi nhìn thấy cậu là phải đánh giày cho cậu đầy!”

Chỉ một câu nói đã khiến Phó Nam Chính hoảng sợ.

Phó Nam Chính nói nhanh: “Trương cục, những gì chúng tôi vừa nói là chỉ là nói đùa thôi, ông đừng quá coi trọng…”

Lúc này, một lãnh đạo khác bước ra khỏi phòng riêng, đó là thị tôn Phan Gia Hào ở thành phố Tây Kinh.

Phan Gia Hào giễu cợt nói: “Ha ha, Phó thiếu thật uy phong!

Không chỉ khiến Trương cục phải đánh giày mà ngay cả tôi thấy cậu cũng phải cúi đầu nịnh nọt cậu có phải không?”

Khi Phó Nam Chính và những người khác nhìn thấy Phan Gia Hào, và các nhà lãnh đạo như Trương Tân Minh và Nhạc Chính Quyền phía sau Phan Gia Hào thì sợ hãi đến tái mặt.

Hai tay chân Phó Nam Chính lạnh lẽo, hắn ta ấp a ấp úng run rẫy nói: “Thị, thị tôn đại nhân…”

Phan Gia Hào nhìn khách sạn đã bị đập tan tành, ánh mắt rơi vào đám người Phó Nam Chính, cười lạnh nói: “Tôi không phải là thị tôn, cậu mới là thị tôn, cậu trâu bò hơn tôi nhiều đấy!”

Nghe thị tôn nói vậy, Phó Nam Chính vô cùng sợ hãi đến mức hồn bay phách lạc.

Bình luận

Truyện đang đọc