THIẾU SOÁI TRỞ VỀ

Chương 1160:

 

Trần Ninh vỗ một chưởng lên bàn, đĩa đậu phộng trên mặt bàn bị chấn động đến văng lên.

 

Trần Ninh vung tay áo.

 

Trong nháy mắt, máy chục viên đậu phộng giống như viên đạn bay về phía đám thủ hạ của Hạng Vân Phi.

 

Tại chỗ có hơn mười người, giống như bị đạn bắn trúng, kêu thảm thiết ngã xuống đất.

 

Đồng thời, thân hình Trần Ninh đã động, như tia chớp nghênh đón các đối thủ.

 

Rằm!

 

Anh giơ tay lên một quyền, đánh trúng trên mặt một kẻ địch xung phong ở phía trước, trong nháy mắt mặt đối phương đầy máu tươi, kêu thảm thiết cũng không thể phát ra, liền ngửa đầu ngã xuống.

 

Chỉ thấy Tràn Ninh giống như một con hỗổ giữa bày dê, ra tay như điện, nặng nề như núi, mỗi một chiêu đều có một kẻ địch kêu thảm thiết ngã xuống.

 

Trong chốc lát, thủ hạ của Hạng Vân Phi đã toàn bộ ngã xuống vũng máu.

 

Hạng Vân Phi trợn mắt há hốc mồm, chờ lúc anh ta lấy lại tinh thân, lại kinh hãi phát hiện, Trần Ninh đã đi tới trước mặt anh ta.

 

Ánh mắt Trần Ninh lạnh lùng nói: “Vừa rồi anh nói muốn giết tôi?”

 

Vẻ mặt Hạng Vân Phi hoảng sợ, run giọng nói: “Xin… xin hiện Trần Ninh nói: “Đừng nói với tôi xin lỗi, tôi muốn anh phải chịu đựng nỗi đau và đau khổ không thể nào quên trong suốt cuộc đời của anh, đây mới là một lời xin lỗi.”

 

Ánh mắt Hạng Vân Phi hiện lên một vẻ sợ hãi cùng hối hận, sớm biết anh ta liền mang theo thêm một ít thủ hạ, hoặc trực tiếp đem chiến đội Ma Quỷ mang đến.

 

Đáng tiếc, hiện tại hối hận cũng vô dụng.

 

Anh ta ngoài mạnh trong yếu quát: “Trần Ninh, anh đã không còn là thống soái Bắc Cảnh, tôi khuyên anh tốt nhất không nên loạn, nếu không…”

 

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Nếu không thì sao?”

 

Hạng Vân nghiêm mặt nặng lời: “Nếu không, Hạng gia chúng tôi sẽ khiến anh chét rất thảm.”

 

“Chẳng những anh sẽ chết, vợ của anh, con gái của anh, tất cả gia đình bạn bè của anh đều sẽ bị anh liên lụy, kết quả của mỗi người bọn họ đều sẽ vô cùng thảm hại.”

 

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Xem ra, là muốn tôi đánh chết anh, anh mới biết sai.”

 

Cái gì?

 

Con mắt Hạng Vân Phi đột nhiên mở to!

 

Anh ta mở miệng ra, như thể anh ta còn muốn nói gì nữa?

 

Trần Ninh đã giơ tay lên một quyền đập ra!

 

Phich!

 

Rằm rằm rằm…

 

Mấy quyền của Trần Ninh đập vào mặt Hạng Vân Phi, liền đánh Hạng Vân Phi thành người máu.

 

Sau khi mấy quyền đi xuống, lửa giận trong lòng Trần Ninh cũng thoáng được ph.át tiết.

 

Ánh mắt anh hiện lên một vẻ lạnh lẽo, chuẩn bị một quyền cuối cùng đánh giết tên trước mắt này.

 

Thế nhưng, lúc này Tần Hằng chú ý tới sát khí lóe lên trong mắt anh, kịp thời mở miệng nói: “Trần Ninh, không sai biệt lắm, mấy quyền này của cậu cậu ta đã đủ rồi, đoán chừng sau này chữa trị tốt cũng sinh ra sợ hãi.”

 

Mặt mũi của người khác có thể không cho, nhưng lời của ân sư vẫn phải nghe.

 

Trần Ninh bỏ đi ý định đánh chết Hạng Vân Phi ngay tại chỗ, buông tay trái túm cổ áo Hạng Vân Phi, Hạng Vân Phi liền trực tiếp mềm nhữn ngã xuống đát.

 

Trần Ninh nhìn Hạng Vân Phi bị gãy tay chân, lạnh lùng nói: “Mang theo thứ chó này cút đi, sau khi trở về nói cho lão gia nhà các anh biết, đừng đến trêu chọc tôi nữa, nếu không, tôi không ngại san bằng Hạng gia.”

 

San bằng Hạng gia!

 

Tần Hằng và Vương Uẩn nghe xong giật mình, vẻ mặt nhóm thực khách ở hiện trường cũng khiếp SỢ.

 

Về phần đám tàn binh bại tướng của Hạng gia, vẻ mặt càng là kinh hãi.

 

Hạng lão bây giờ vẫn là thủ phụ Nội các, Hạng gia vẫn là một trong những nhà giàu đỉnh cấp nhát của Hoa Hạ.

 

Chức vụ tổng chỉ huy Bắc Cảnh Trần Ninh chính là bị Hạng lão cách chức.

 

Hiện tại Trần Ninh không có bắt kỳ chức vị nào, lại dám nói ra cuồng ngôn, muốn san bằng Hạng gia?

 

Những thủ hạ của Hạng gia đều cảm thấy Trần Ninh quá điên rồ, đang muốn chết.

 

Nhưng bọn họ đều không dám lên tiếng, không nói một lời nâng Hạng Vân Phi hấp hồi, một đám người xám xịt rời đi.

 

Một đám người Hạng Vân Phi đi rồi!

 

Ông chủ nhà hàng Mộc Phong lập tức xuất hiện.

Bình luận

Truyện đang đọc