THIẾU SOÁI TRỞ VỀ

Chương 617. Gọi Viện Trưởng Các Người Đến Gặp Tôi

Trần Ninh cùng Điển Chử đưa Triệu Xuân Sinh đến bệnh viện.

Triệu Xuân Sinh dẫn Trần Ninh đến phòng bệnh số 503, lại phát hiện vợ ông Từ Lệ ở giường số 3 không thấy đâu.

Giường bênh số 3 đã đổi thành một bệnh nhân khác!

Triệu Xuân Sinh vừa sợ vừa tức giận, chặn một bác sĩ đang định vào phòng kiểm tra, cả giận nói: “Người nằm ở giường này không phải Từ Lệ vợ tôi sao? Sao lại đổi thành người khác rồi? Các người chuyển vợ tôi đi đâu rôi?”

Bác sĩ là một người đàn ông trung niên mập mạp, mang gọng kính vàng.

Anh ta đỡ gọng kính, lạnh lùng nói: “Ông đã hai tuần không đóng tiền, nợ hơn 2 vạn viện phí. Lúc trước khi dừng thuốc chúng tôi đã nói với ông, nếu ông không đóng tiền đúng hạn, chúng tôi không thể cho vợ ông tiếp tục nằm ở phòng bệnh này. Về phần vợ ông, đã chuyển ra ngoài hành lang rồi. Ma xui quỷ khiến các người, nếu không có tiền thì ở đó chờ chết đi, đừng ở mãi bệnh viện chúng tôi không đi.”

Triệu Xuân Sinh vừa sợ vừa giận.

Sắc mặt Trần Ninh cũng trầm xuống, anh nhìn thoáng qua thẻ công tác của bác sĩ này, tên trên đó là: Trần Quốc Văn.

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Chúng tôi sẽ thanh toán đủ tiền viện phí còn nợ, bệnh viện các người lập tức sắp xếp thỏa đáng cho bệnh nhân đi, băng không tôi sẽ truy cứu trách nhiệm của các người đến cùng.”

Trần Quốc Văn giễu cọt nói: “Các người thanh toán trước rồi hãy nói, mỗi lần giục các người nộp tiền, các người đều nói sẽ nộp ngay, hiện tại đã bao lâu rồi? Còn dám ở trước mặt tôi khoe khoang? Nhanh cút đi, đừng cản trỏ tôi làm việc.”

Sắc mặt Trần Ninh lạnh lẽo, phân phó cho Điển Chử đi thanh toán viện phí. Triệu Xuân Sinh cũng ở ngoài hành lang tìm kiếm vợ mình.

Khoa điều trị nội trú ở bệnh viện rất đông bệnh nhân, giường bệnh lại không đủ, cho nên có không ít bệnh nhân chỉ có thể nằm ngoài hành lang.

Triệu Xuân Sinh cùng Trần Ninh đi đến cuối hành lang, ở chỗ gần cửa của nhà vệ sinh công cộng lộ ra một chiếc giường đơn sơ, vợ của Triệu Xuân Sinh – Từ Lệ đang nằm ở đó.

Từ Lệ bị u não, vẫn đang hôn mê. Gương mặt bà tiều tụy, đang hấp hồi.

Triệu Xuân Sinh nắm lấy tay vợ mình, nước mắt trực tiếp rơi xuống.

Trần Ninh nhẹ giọng hỏi: “Cô bị bệnh gì ạ?”

Triệu Xuân Sinh nức nở nói: “U não, bác sĩ nói khối u đã lớn nên rất khó cắt bỏ. Nếu phẫu thuật, tỷ lệ thành công rất ít, hơn nữa chi phí cũng rất lớn. Thầy một là không có tiền, hai là sợ phẫu thuật thất bại, cho nên vẫn lựa chọn phương pháp duy trì điều trị. Nhưng không ngờ tình huống của bà ây ngày càng nghiêm trọng, mà thây cũng đã dùng hết số tiền tích góp…”

Trần Ninh an ủi nói: “Chuyện này đề con giải quyết.”

Lúc này, Điển Chử cũng trở lại, báo cáo đã thanh toán toàn bộ số tiền viện phí còn nợ. Đúng lúc này, Trần Quốc Văn mang theo máy y tá vừa kiểm tra xong phòng bệnh đi ra.

Trần Ninh lập tức ngăn Trần Quốc Văn lại, trầm giọng nói: “Tiền còn nợ chúng ta đã thanh toán xong, mời các người nhanh chóng sắp xếp một phòng bệnh cho cô của tôi, lập tức tiền hành trị liệu.”

Trần Quốc Văn cao thấp đánh giá Trần Ninh, Triệu Xuân Sinh cùng Điển Chử, cười lạnh nói: “Ai ya, thật sự trả đủ số viện phí rồi sao, nhưng các người có tiền điều trị tiếp sao? Nếu không có tiền mà nói không phải các người lại tiếp tục nợ sao? Tôi khuyên các người ngừng trị liệu đi, mang bà ta về quê chờ chết, lúc đó các người còn có thể tiết kiệm được một khoản.”

Trần Ninh nghe xong giận tím mặt: “Chúng tôi sẽ không thiếu các người một xu nào, tôi yêu cầu các người lập tức an bài phòng bệnh cho bệnh nhân.”

Trần Quốc Văn cười lạnh: “A, bệnh nhân nhà các người đã bị đuổi khỏi phòng bệnh, hiện tại muốn quay về cũng không có khả năng, phải xép hàng lần nữa.”

Triệu Xuân Sinh nhịn không được hỏi: “Phải đợi bao lâu?”

Trần Quốc Văn cười nói: “Không biết, chờ xem, đợi thông báo đi.”

Trần Ninh lạnh giọng nói: “Thái độ của anh là gì?”

Trần Quốc Văn cười: “Tôi thái độ thé đấy, nhìn thấy máy người bệnh trên hành lang này không? Bọn họ đều có tiền trị liệu, nhưng cũng phải đợi phòng bệnh đáy.”

Triệu Xuân Sinh nóng nảy: “Bác sĩ, cậu cũng biết tình huống của vợ tôi rất nguy hiểm, hơn nữa bà ấy đã ở đây lâu như vậy. Nơi này là cửa nhà vệ sinh, rất nhiều vi khuẩn. Cậu có thể giúp một chút không, nghĩ cách an bài phòng bệnh cho bà ấy lần nữa.”

Trần Quốc Văn bĩu môi: “Không thể!”

Triệu Xuân Sinh nghe vậy nhịn không được tuyệt vọng!

Đúng lúc này, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đi đến, lấy từ túi xách ra một bao thư thật dày đưa cho Trần Quốc Văn.

Cô ta thấp giọng nói: “Bác sĩ Trần, một chút thành ý nhỏ gửi cho anh. Còn phòng bệnh trống không? Anh nhà tôi không thể ở ngoài hành lang nữa.”

Trần Quốc Văn nhận bao thư, mở ra nhìn, sau đó cất đi, cười nói: “A, có người báo phòng 505 có giường trồng, tôi sắp xếp cho mọi người.”

Người phụ nữ mặt mày hớn hở: “Cảm ơn bác sĩ Trần!”

Triệu Xuân Sinh tức giận: “Bác sĩ Trần, không phải cậu vừa nói không có giường trồng sao? Thế nào lại sắp xếp cho người nhà cô ta?”

Trần Quốc Văn hèn mọn nói: “Người ta là thân phận gì mà ông lại là thân phận gì? Ông xứng để so sánh với người ta sao?”

Nói xong, Trần Quốc Văn cùng đám người liền chuẩn bị rời đi.

Trần Ninh lạnh lùng mở miệng: “Đứng lại!”

Trần Quốc Văn không thiện ý liếc mắt nhìn anh, mắt kiên nhẫn nói: “Cậu còn việc gì?”

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Xem ra bệnh viện các người là đang phân biệt giai cấp với bệnh nhân, kẻ có tiền thì có giường bệnh, người nghèo thì không xứng có giường bệnh sao? Hiện tại tôi yêu cầu anh lập tức an bài phòng bệnh cho cô của tôi, nều không hậu quả anh tự mình gánh lây.

Trần Quốc Văn cười lạnh: “Cậu con mẹ nó dọa tôi à? Tôi không sắp xếp cho các người đấy, các người có thể làm gì?”

Trần Ninh gật đầu: “Vậy gọi viện trưởng các người đến đây gặp tôi!”

Trần Quốc Văn bật cười: “Ngại quá, viện trưởng bệnh viện này Trần Quang Tài là chú của tôi, ông ấy bây giờ đang ở trong phòng nghỉ nghỉ ngơi, không rảnh gặp các người.”

Ngủ trong giờ làm việc?

Trần Ninh cong khóe môi, cười lạnh nói: “Ngủ, vậy là có giường rồi?”

Trần Quốc Văn nghe vậy sửng sót, theo bản năng nói: “Trong phòng viện trưởng có một phòng nghỉ riêng, bên trong có đầy đủ nội thất, đương nhiên có giường.”

Trần ninh gật đầu, lớn tiếng nói: “Tốt lắm, nếu không có giường bệnh, vậy người bệnh nhà tôi liền vào phòng nghỉ của viện trưởng nằm đi.”

Cái gì?

Trần Quốc Văn cùng máy y tá, thậm chí còn những người nhà bênh nhân xung quanh nghe xong đều sợ ngây người.

Trần Quốc Văn bật cười: “Cậu con mẹ nói thật đúng là kẻ điên, cậu cho rằng cậu là ai? Còn muốn viện trưởng chúng tôi nhường phòng nghỉ cho người bệnh nhà cậu? Uống rượu say rồi sao?”

Mắy y tá che miệng, chế giễu cười trộm.

Người nhà bệnh nhân xung quanh cũng lắc đầu, nghĩ thầm viện trưởng của bệnh viện này rất vênh váo, lần trước có người nghi ngờ viện phí quá đắt, đi tìm viện trưởng, ông ta liền tức giận, nói không có tiền thì cút.

Trần Ninh không để ý Trần Quốc Văn, nói với một y tá: “Cậu đi gọi viện trưởng đến đây gặp tôi!”

Y tá do dự một chút rồi lắc đầu: “Viện trưởng đang ngủ, tôi không dám đi, cũng không ai dám đi đâu, ông ấy mà nổi giận thì cả bệnh viện đều phải sợ.”

Trần Ninh nghe vậy liền quay đầu phân phó Điển Chử: “Anh đi. Viện trưởng phải tự mình đến gặp tôi, cho thầy cô tôi một lời giải thích. Còn có bảo ông ta đem phòng nghỉ của ông ta đổi thành phòng bệnh cho cô của tôi!”

Điển Chử đáp: “Vâng!”

Nói xong liền đi.

Trần Quốc Văn biểu tình cười nhạo, châm chọc nói: “Ha hả, chỉ bằng các người mà muốn giương oai với chú tôi?

Các người chờ bị đuổi khỏi bệnh viện đi.”

Những người xung quanh đều dùng ánh mắt thương hại nhìn Trần Ninh cùng Triệu Xuân Sinh, còn có Từ Lệ đang mê man trên giường bệnh.

Mọi người đều cảm thấy, đợi chút nữ viện trưởng nổi bão, Trần Ninh bọn hỏi sẽ bị bảo vệ bệnh viện ném ra ngoài.

Nhưng mà không lâu sau, bỗng có người kinh hô: “Trời ạ!

Viện trưởng đến rồi!”

Đám người Trần Quốc Văn đồng loại quay lại nhìn về một hướng trên hành lang, sau đó khiếp sợ nhìn viện trưởng Trần Quang Tài cùng một đám thuộc hạ đầu đổ đầy mồ hôi, thần tình hốt hoảng, vội vội vàng vàng đi về phía này.

Chưa kịp đợi đám người Trần Quốc Văn khôi phục tỉnh thần. Trần Quang Tài vừa đi đến trước mặt Trần Ninh đã ầm một tiếng quỳ xuống, run giọng nói: “Trần tiên sinh, tôi đến chậm, mong ngài thứ tội.”

Cái gì?

Đám người Trần Quốc Văn nhìn viện trưởng thế mà quỳ dưới chân Trần Ninh, ánh mắt liền lộ ra khiếp sợ.

Bình luận

Truyện đang đọc