THIẾU SOÁI TRỞ VỀ

Tống Sính Đình nói: “Chồng tôi nói, nhờ ông chuyển lời đến Tần lão tiên sinh, ai muốn ngồi lên vị trí của chồng tôi, kẻ đó chính là thủ phạm hại chết Tần thiếu.”

 

Vương Đạo Phương sửng sốt, thấp giọng nói: “Được, tôi biết rồi.”

 

Sau khi Vương Đạo Phương tiễn Tống Sính Đình đi, ông đi tới đi lui, nghĩ xem làm thế nào để đem lời này của Trần Ninh chuyển đến lão Quốc chủ.

 

Ông cuối cùng thông qua quan hệ tin cậy, gọi vào điện thoại của Quốc chủ phu nhân Vương Uẩn, đem lời của Trần Ninh nói với Vương Uần.

 

Kinh thành, phủ Quốc chủ, ngự thư phòng.

 

Vương Uần gõ cửa đi vào thư phòng, bà phát hiện cháo mà lúc nãy bà mang vào để trên bàn, chồng bà một chút cũng không động đến.

 

Lúc này, Tần Hằng đã qua 70 tuổi đang ngồi trên ghế, nhắm chặt hai mắt, không biết là nhắm mắt dưỡng thần hay đang ngủ.

 

Vương Uẩn cầm lấy áo măng tô ở bên cạnh muốn đắp lên cho Tần Hằng.

 

Nhưng lúc này Tần Hằng lại đột nhiên mở to mắt, trực tiếp dọa Vương Uần hoảng sợ.

 

Vương Uẩn bị dọa khẽ vỗ ngực: “Tôi còn nghĩ ông đã ngủ say rồi, vậy mà ông lại tỉnh. Cháo lúc chiều tôi mang vào ông cũng không ăn, ông cứ vậy làm sao được?”

 

Tần Hằng từ từ nói: “Tôi vẫn tốt.”

 

Vương Uẳn thân thiết nói: “Con trai xảy ra chuyện mọi người đều khó vượt qua, ông đem bản thân nhót trong thư phòng một ngày một đêm rồi, rốt cục ông muốn làm gì?”

 

Tần Hằng bình tĩnh nói: “Tôi đang đợi!”

 

Vương Uần tò mò hỏi: “Đợi cái gì?”

 

Tần Hằng không trả lời.

 

Vương Uẳn biết chồng mình không trả lời chính là không muốn nói, cho nên bà cũng không truy vần.

 

Bà chỉ nói: “Lúc chạng vạn, lão Diêm khống chế Trần Ninh, đem Trần Ninh liệt vào kẻ tình nghi thứ nhất. Tôi thấy lão Diêm là tìm không được thủ phạm, muốn cho Trần Ninh đội nồi.”

 

Tần Hằng không có ý kiến.

 

Vương Uẩn lại nói: “Trần Ninh cho người liên lạc với tôi, muốn tôi chuyển đến ông một câu.”

 

Tần Hằng ôn hòa nói: “Quan hệ của cậu ấy thật lợi hại, bị lão Diêm bắt lại, còn có thể nhờ người khác truyền tin hộ.”

 

Vương Uẩn nghe vậy nhíu mày: “Trần Ninh là môn sinh ông đắc ý nhát, tôi tin tưởng cậu ấy không phải hung thủ hại chết con trai.”

 

Tần Hằng bình tĩnh nói: “Cậu ấy nói gì?”

 

Vương Uẩn nói: “Trần Ninh nói, ai đề bạc tân thống soái Bắc Cảnh cho ông, kẻ đó chính là hung thủ hại chết con trai.”

 

Tần Hằng nghe vậy, mắt đột nhiên trợn tròn, ông bình thường trời long đất lở cũng không biến sắc, hiếm thấy xuất hiện vẻ kinh ngạc.

 

Rất lâu sau, ông chậm rãi mở miệng: “Trần Ninh này, có cùng một suy nghĩ với tôi.”

 

Vương Uẩn giật mình: “Gì?”

 

Tần Hằng bình tĩnh nói: “Vô Song mát tích, hơn nữa đêm lão Diêm vẫn không điều tra được manh mối, có thể thấy hung thủ là có chuẩn bị mà đến, hơn nữa thế lực vô cùng cường đại, mới có thể làm gọn gàng sạch sẽ như vậy.”

 

“Tôi nghĩ lại nghĩ, hung thủ động vào con tôi, hẳn là không phải muốn nhắm vào tôi, bởi vì tôi vẫn còn tại chức một hai năm nữa. Cho dù là kẻ thù muốn báo thù tôi, cùng hoàn toàn có thể đợi đến khi tôi về hưu rồi tìm tới, không cần thiết phải ra tay lúc này.”

 

Vương Uần vội nói: “Cho nên bọn họ hại con chúng ta, không phải muốn nhắm vào chúng ta, mà là có mục đích khác?”

 

Tần Hằng nói: “Đúng vậy, nếu tôi đoán không sai, bọn họ nhắm đến vị trí thống soái của Bắc Cảnh. Muốn mượn tay tôi hủy hoại Trần Ninh, sau đó bọn họ lại nghĩ cách đem người của mình đưa lên.”

 

Vương Uẳn mở to hai mắt: “Trần Ninh cũng đoán được?”

 

“Cho nên Trần Ninh mới nói, ai đề bạc tân thống soái Bắc Cảnh với ông, kẻ đó chính là thủ phạm phía sau?”

 

Tần Hằng gật đầu: “Đúng, cho nên hiện tại tôi đang đợi.”

 

“Trần Ninh là thống soái Bắc Cảnh, hiện tại cậu ấy bị An ninh quốc gia bắt, thủ phạm đứng phía sau nhát định sẽ rất nhanh chạy đến nói Bắc Cảnh không tên như rắn mất đầu, muốn chọn một thống soái mới.”

 

Vương Uẩn trầm giọng nói: “Ai đến nói đề nghị này với ông, chính là thủ phạm đứng sau?”

 

Tần Hằng nói: “Đúng vậy, tôi đoán không quá máy ngày, kẻ đứng sau này sẽ giống như diễn kịch chạy đến trước mặt tôi.”

 

Vương Uẫn nói: “Vậy Trần Ninh phải xử lý thế nào? Cậu ấy bị oan, có phải nên thả cậu ấy ra không?”

 

Tần Hằng nói: “Tuy rằng cậu ấy không hại chết con tôi, nhưng con tôi lại vì cậu ấy mà chết, để cậu ấy bị nhốt vài hôm đi.”

 

“Chờ đến khi hung thủ thật sự xuất hiện, đến lúc đó sẽ thả Trần Ninh ra.”

 

“Con chúng ta không thể chết oan uỗổng như vậy, kẻ hại chế nó nhát định phải trả đại giới.”

 

“Tôi không thích hợp đại khai sát giới, nhưng Trần Ninh xuất thân sa trường, cậu tấya thích hợp.”

 

“Tôi chuẩn bị đem chuyện báo thù của con trai giao cho cậu ấy xử lý.”

Bình luận

Truyện đang đọc