THIẾU SOÁI TRỞ VỀ

Chương 919:

 

Hình Thiên dẫn đám thuộc hạ đến, lập tức nhìn thấy Trần Ninh ở đại sảnh khu ngâm chân, trằm giọng nói: “Anh ta ở đây, giết anh ta đi.”

 

“Rõ!”

 

Những thuộc hạ đó của anh ta lần lượt rút dao găm ra, như một đám sói hoang vậy, lộ ra chiếc răng nanh nhọn sắc, cẩn thận bao vây quanh Trần Ninh.

 

Sắc mặt người ở hiện trường đều thay đổi.

 

Đến cả Đồng Kha cũng căng thẳng lên.

 

Giám đốc đứng ở trước mặt của Trần Ninh sắc mặt càng thêm trắng bệch ra, hai chân run rấy, có lẽ bởi vì qua sợ.

 

hãi nên quên mát chạy đi.

 

Trần Ninh vẫn như cũ vẫn rất bình tĩnh, dường như không nhìn thấy đám lính đánh thuê Hình Thiên vậy.

 

Anh lại một lần nữa hỏi giám đốc ở trước mắt: “Tôi hỏi ông có hạng mục gì để giới thiệu không?”

 

Giám đốc nghe xong lời này của Trần Ninh không nhịn được mà muốn khóc.

 

Trong lòng ông ta nghĩ trước mắt là tình huống gì rồi, anh vẫn còn muốn ngâm châm?

 

Có điều, ông ta ngẳng đầu nhìn vào ánh mắt thản nhiên của Trần Ninh, giống như nhận được truyền nhiễm, tâm trạng sợ hãi vậy mà cũng vơi đi rất nhiều.

 

Ông ta liền vô thức trả lời: “Tiên sinh, nếu là nam tôi thường đề xuất thử ngâm chân với thuốc bắc, lại kết hợp với xoa bóp chân có thể xóa tan mệt mỏi.”

 

“Nếu là nữ, tôi đề xuất ngâm chân với sữa lại kết hợp với xoa bóp chân, có hiệu quả làm đẹp.”

 

Trần Ninh hơi cười đáp: “Được, vậy theo như ông nói, rồi sắp xếp cho chúng tôi hai nhân viên mát xa đáng tin cậy.”

 

Lời của Trần Ninh vừa nói xong!

 

Đám lính đánh thuê đã tiến lại gần, và một người đàn ông da đen giống con báo màu đen, tay cầm dao găm từ bên phải tấn công Trần Ninh.

 

Con ngươi của giám đốc phóng to ra, miếng mở ra, vừa muôn hét lên.

 

Mà lúc này, Trần Ninh đã ra tay.

 

Trần Ninh giơ chân, đá trúng đầu gối của người đàn ông ra đen.

 

Răng rắc!

 

Tiếng kêu gãy của xương khiến da đầu người ta tê rằn rằn vang lên, đầu gối trái của người đàn ông da đen trực tiếp bị Trần Ninh đá gãy.

 

“AIP Người đàn ông da đen, ngã nhào về phía trước của Trần Ninh, phát ra tiếng kêu thảm thiết.

 

Tiếng hét này khiến giám đốc khu ngâm chân và Đồng Kha đều không nhịn được mà che tai lại.

 

Mà lúc này càng nhiều lính đánh thuê đã như đàn sói xông lên.

 

Một tên lính đánh thuê, một dao nhanh như chớp đâm về phía Trần Ninh.

 

Tay trái của Trần Ninh nắm chặt lấy cổ tay của đối phương, tay trái đắm nhằm thẳng mặt đối phương.

 

Bộp!

 

Xương mặt của đối phương bị đánh đến nỗi bị gãy, máu tươi bay ra, tiếng kêu thảm cũng không thể phát ra được, liền ngã lên trên đất mà chết.

 

Lại có một người, cầm đao đánh về phía Đồng Kha.

 

Trần Ninh đá chân cản lại, trực tiếp đá tên đó bay ra xa bảy tám mét, miệng nôn ra máu tươi.

 

Đám người giám đốc nhìn thấy một màn này đều hoàn toàn sợ hãi rồi.

 

Chỉ thấy Trần Ninh như đi dạo vậy, đi tạt qua trong đám đối thủ, giơ tay ăn ý, không ngừng có tiếng kêu thảm của đối thủ ngã xuống.

 

Dường như trong nháy mắt, mười máy tên lính đánh thuê hung dữ đã toàn bộ nằm trong vũng máu.

 

Mà chỉ còn lại mỗi Hình Thiên đứng ở đó.

 

Sắc mặt Hình Thiên ngưng trọng lại, anh ta trầm giọng nói: “Chiến thần Hoa Hạ, Hình Thiên tôi đến hầu anh.”

 

Trần Ninh nhìn Hình Thiên, hơi chau mày: “Anh nhìn có vẻ là người Hoa Hạ, tốt đẹp cũng là đàn ông, thế nhưng lại làm tặc.”

 

Hình Thiên căn bản không nhiều lời với Trần Ninh, nắm chắc dao găm rồi xông lên, người như hỗ dữ, dao vô cùng sắc, người chưa đến gần dao đã đến gần, con dao hướng về cổ của Trần ninh.

 

Trần Ninh giơ tay, trong chốc lát bắt được lưng dao, giữ chặt khiến con dao của Hình Thiên dừng hẳn lại.

 

Cái gì đây?

 

Hình Thiên không dám tin mà mở to mắt ra, tay không đón lấy dao không hề hiếm, nhưng có người có thể tay không đón lưỡi dao của anh ta, vẫn là lần đầu tiên anh ta thấy, cho đến đội trưởng Hắc Hoàng của bọn họ chưa chắc đã làm được!


Chương 920:

 

Lúc Hình Thiên chắn kinh, tay trái của Trần Ninh hơi dùng lực, dao găm trong tay Trần Ninh như chịu lực đóng băng, răng rắc một tiếng, trực tiếp gãy thành vô số mảnh vụn.

 

Con ngươi của Hình Thiên phóng to ra, lúc tay Trần Ninh bẻ gãy con dao, chân đã bay lên.

 

Bịch!

 

Ngực Hình Thiên chịu một đá của Trần Ninh, khuôn ngực cường tráng lập tức giống như đất bị lõm sâu xuống, miệng phun ra một ngụm máu lớn, cả người như con diều đứt dây vậy, ngã bay ra ngoài.

 

Suy nghĩ cuối cùng trong ý thức của anh ta là: Thật quá mạnh!

 

Uycht Hình Thiên ngã xuống đát đã là một cái xác.

 

Trần Ninh bình tĩnh nói với giám đốc: “Cứ như lời ông vừa nói, tôi chọn ngâm chân thuốc bắc, cô ấy chọn ngâm chân với sữa, lại cử thêm hai nhân viên xóa bóp trung niên bóp chân cho chúng tôi.”

 

Giám đốc như trong giấc mơ tỉnh lại, liền lập tức nói: “Vâng vâng vâng!”

 

Ông ta nói xong lập tức dặn dò nhân viên dẫn Trần Ninh và Đồng Kha vào phòng bao, sau khi Trần Ninh và Đồng Kha đi xa, ông ta mới cầm máy điện thoại riêng trên tủ lên, gọi điện báo cảnh sát.

 

Trần Ninh tất nhiên biết hành động của giám đám đốc, nhưng không cho là ngang ngược.

 

Lúc này, trên sân thượng của khách sạn Tử Kinh.

 

Hắc Hoàng hơi chau mày, thuộc hạ của hắn vậy mà không tập kích thành công, không có gi3t ch3t Trần Ninh.

 

Sân thượng của khách sạn Tử Kinh có máy bay trực thăng, vậy mà Trần Ninh không có vội vàng từ sân thượng mà ngồi trực thăng rời đi, cũng không chọn đi xuống bãi đỗ xe để chạy.

 

Một thuộc hạ cung kính nói: “Đội trưởng, Hades và Hình Thiên đều chết rồi.”

 

“Với lại, phòng giám sát đã bị thuộc hạ của Trần Ninh khống chế, bây giờ chúng ta không có ưu thé, có phải nên rút lui trước không?”

 

Hắc Hoàng lạnh lùng nói: “Bây giờ mà rút, về sau muốn giết Trần Ninh báo thù thì rất khó có thêm cơ hội nữa.”

 

“Trần Ninh xuất hiện lần cuối cùng là ở tầng nào?”

 

Thuộc hạ đáp: “Tầng 21.”

 

Hắc Hoàng híp mắt, trầm giọng nói: “Tôi tự mình đi xuống tìm anh ta, sống mái với anh ta.”

 

“Không phải anh ta chét thì là tôi chết.”

 

Hắc Hoàng dẫn theo mười máy tên thủ hạ, đằng đẳng sát khí xông lên tầng 21.

 

Nhìn thấy Trần Ninh đang ở trong phòng bao sang trọng nhất.

 

Trần Ninh ngồi trên ghế, Đồng Kha ngồi ở bên cạnh anh.

 

Hai nhân viên nữ tuổi tầm trung niên đang loay hoay pha nước ngâm chân từ sữa và thuốc bắc.

 

Điển Chử và Bát Hỗ Vệ giống như chín vị ma thần uy nghiêm đứng bên cạnh Trần Ninh, trừng mắt nhìn đám người Hắc Hoàng.

 

Xoạt!

 

Điển Chữ, Bát Hỗ Vệ và người của Hắc Hoàng đồng loạt giơ súng lên, chĩa vào nhau.

 

Trận chiến, sắp diễn ra.

 

Trần Ninh nhìn Hắc Hoàng cười: “Anh chính là đoàn trưởng của binh đoàn lính đánh thuê Phán quyết ngày tận thế, biệt danh là Hắc Hoàng?”

 

Hắc Hoàng híp mắt nhìn Trần Ninh lạnh lùng: “Mày chính là người đã gi3t ch3t em trai của tao và vô số thủ hạ của tao, chiến thần Hoa Hạ, Trần Ninh?”

 

Trần Ninh nhàn nhạt nói: “Cái chết của em trai anh và thủ hạ của anh đều do bọn họ tự chuốc lầy.”

 

“Bọn họ đã chết, có muốn hồi hận cũng đã muộn.”

 

“Nhưng anh thì khác, anh vẫn còn có cơ hội để hối hận đấy, tôi cho anh một cơ hội để hói hận.”

 

Hắc Hoàng cười lạnh: “Cơ hội để hồi hận 4?”

 

Trần Ninh bình tĩnh đáp: “Đúng vậy!”

 

“Bây giờ anh và thủ hạ bỏ vũ khí xuống đầu hàng, đồng thời khai ra kẻ đã phái anh tới Hoa Hạ để giết tôi. Tôi có thể hứa sẽ tha mạng cho anh.”

 

Hắc Hoàng nghe vậy bật cười ha hả: “Trần Ninh, hiện tại người của mày có súng, người của tao cũng có súng.”

 

“Cuộc chiến này, chưa biết chắc ai thua ai thắng, ai sống ai chết đâu!”

 

Trần Ninh bình tĩnh nói: “Tôi rất tin tưởng vào người của mình. Nếu như thủ hạ của anh muốn nổ súng thì trước khi bọn họ nổ súng đã bị người của tôi bắn chết rồi.”

 

“Hay là thử xem nhỉ?”

 

Hắc Hoàng chế nhạo, hắn không tin lời Trần Ninh nói.

 

Người của Trần Ninh đều là những người tinh nhuệ trong quân đội Hoa Hạ, nhưng những thủ hạ của hắn có ai không phải là lính đánh thuê được đào tạo bài bản đâu chứ.

 

Nhưng mà hắn cũng không ra lệnh cho người của mình nỗ súng.

Bình luận

Truyện đang đọc