THIẾU SOÁI TRỞ VỀ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 274: Đổng Thiên Bảo Tôi Chỉ Phục Vụ Trần Tiên Sinh

Dưới ánh nắng gay gắt, trước cửa nhà ăn.

Lâm Hạo quỳ trên nền đất nóng ran tự như có thể rán được cả trứng, mồ hôi đầm đìa, chân run run.

Sau khi tỉnh dậy từ cơn hôn mê anh đã quỳ ở trước của nhà ăn cả tiếng đồng hò.

Hai chân anh ta đều đã tê cứng trên mặt đất, đầu gối trầy xước đến rớm máu, quần cũng bị nhuộm đỏ.

Nhưng cho dù bị cái nắng thiêu đốt anh cũng không dám đứng dậy.

Anh vậy mà dám tung tin đồn thất thiệt vu khống cho thiếu tướng, chỉ riêng tội này thôi cũng đủ để cho Vương tướng quân bắn hắn cả chục viên đạn.

Vì vậy anh chỉ có thể quỳ trước cửa nhà ăn đợi Trần Ninh và Vương Đạo Phương ăn xong đi ra để cầu xin Trần Ninh tha cho anh mạng chó này.

Đúng lúc Lâm Hạo không chịu được nữa chuẩn bị hôn mê lần hai thì Trần Ninh và Vương Đạo Phương cuối cùng cũng từ nhà ăn đi ra, đằng sau dẫn theo vài cảnh vệ.

Vương Đạo Phương thấy Lâm Hạo hừ lạnh một cái nói: “Bây giờ biết sai rồi, sao trước đó không biết đi.”

Lâm Hạo nhìn thấy Trần Ninh và Vương Đạo Phương như nhìn thấy ánh sáng của sự sống, tinh thần cũng khôi phục lại.

Anh ta liều mạng hướng về phía Trần Ninh dập đầu, giọng run run nói: “Thiếu tướng, tiểu nhân có mắt như mù đụng tới con hỗ hùng mãnh là ngài, cầu xin ngài tha cho tiểu nhân một mạng.”

Trần Ninh lạnh nhạt nói: “Nhà họ Đặng và nhà họ Vương sai khiến ngươi đến?”

Lâm Hạo không ngừng lắc đầu, thành thật nói: “Không phải, mặc dù ở Đông Hải nhà họ Đặng Và nhà họ Vương cũng có chút địa vị nhưng tôi không phải chân chạy vặt cho bọn họ.”

“Là nhà họ Châu ở Đông Hải sai tôi đến.”

Rất nhanh liền hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

Lâm Hạo thật sự đi rồi, chiều ngày hôm đó liền thục mạng rời khỏi Trung Hải, trở lại Đông Hải trong tình trạng thảm hại.

Khách sạn Thiên Nga Trắng.

Châu Luân đợi không thấy tin tức từ phía Lâm Hạo liền biết tin Lâm Hạo không từ mà biệt đã quay về Đông Hải rồi.

Chuyện này khiến anh ta kinh ngạc và tức giân: “Tên Lâm Hạo này, không phải bảo hắn ta lợi dụng chút giao tình của nhà hắn với Vương tướng quân để đưa Đặng Hải Vinh và Vương Dao ra ư, tạo sao hắn ta lại không từ mà biệt?”

Tùy tùng của anh ta suy đoán nói: “Có thể là Lâm Hạo không có năng lực nhờ Vương tướng quân đưa người ra tù, không có mặt mũi nào về gặ thiếu giap vì vậy mới không từ mà biệt.”

Châu Luân hừ lạnh: “Không ngờ hắn ta lại không đáng tin đến vậy, xem ra chuyển này vẫn phải tôi đích thân ra tay rồi.”

“Hắc Long, giúp tôi bao trọn khách sạn Thiên Nga Trắng.”

“Còn nữa lấy danh nghĩa nhà họ Châu chúng ta ở Đông Hải mời nhân vật quan trọng của mọi lĩnh vực ở Giang Hải từ doanh nghiệp, chính trị đến quân sự đến tham gia bữa tiệc của chúng ta.”

“Nói với bọn họ, nếu như ai không đến tức là không nễ mặt nhà họ Châu chúng ta.”

Hắc Long nghiêm giọng nói: “Tuân lệnh.”

Màn đêm buông xuống, người dân bắt đầu lên đèn.

Bao nhiêu là loại xe, nào là xe công vụ, xe thương vụ, xe xịn, lần lượt xuất hiện ở bãi đỗ xe trước khách sạn Thiên Nga Trắng.

Thị tôn Trung Hải Chu Nhược Thụ, thị trưởng Mã Kiến Đào cùng các cị lãnh đạo đã đến.

Gia đình hào môn ở Trung Hải Tiêu Trí Viễn, Hoàng Đắc Chí cùng nhiều người khác cũng dần dần đến hết.

Đại diện của nhiều gia đình giàu có của Trung hải cũng đã đến nơi.

Bá chủ thế giới ngầm của thành phố Trung Hải, Đồng Thiên Bảo cũng dẫn theo Thạch Thanh cùng đám thuộc hạ đến.

Ngoài những ông lớn trong quân đội thì những nhân vật nặng kí ở thành phố Trung Hải đều đã đến.

Trong khách sạn Thiên Nga Trắng, hàng trăm nhân vật lớn đứng tụm ba tụm năm nói chuyện phiếm.

Mọi người đều rất tò mò nhà họ Châu ở Đông Hải đưa thiệp mời mời bọn họ tới đây là có ý gì?

“Châu thiếu ra rồi!”

Hiện trường đột nhiên có người kêu lên, sau đó liền thấy một thanh niên trẻ tuổi mặc một bộ tây phục màu trắng, dẫn theo một đám tùy tùng xuất hiện ở sảnh khách sạn, chính là Châu Luân.

Châu Luân một bên nở nụ cười vẫy tay với mọi người coi như chào hỏi, một bên nhỏ giọng hỏi thủ hạ Hắc Long: “Người có máu mặt ở Trung Hải đều đến rồi chứ?”

Hắc Long nhỏ giọng báo cáo: “Tướng quân Vương Đạo Phương nói buổi chiều phải đi Kinh Thành họp nên không có đến.”

“Ngoài ra Trần Ninh và Tống Sính Đình của tập đoàn Ninh Đại cũng không đến, còn lại đều đến hết.”

Châu Luân cảm thấy tướng quân Vương Đạo Phương đi Kinh Thành họp không có đến là chuyện bình thường.

Nhưng Trần Ninh và vợ anh ta Tống Sính Đình của tập đoàn Ninh Đại vậy lại dám không đến, đây là không coi hắn ta ra gì mà.

Châu Luân hừ lạnh: “Lần khác sẽ tính toán riêng với Trần Ninh và Tống Sính Đình sau.”

Châu Luân bước lên khán đài, kiêu ngạo liếc nhìn một vòng những người đến, sau đó nói: “Chào các vị, tôi là Châu Luân đại diện nhà họ Châu, cũng là đại diện cho thương hội Đông Hải.”

“Tối nay mời mọi người đến đây mục đích chỉ có một, sau này nhà họ Châu muốn đầu tư vào Trung Hải, muốn làm bạn với mọi người.”

Tất cả mọi người nghe thấy lời Châu Luân đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc khó tin.

Mọi người đều là tinh anh trong mọi lĩnh vực vì vậy đều nghe ra được.

Nhà họ Châu này muốn tiến vào Trung Hải, chỉ huy anh hùng, muốn mọi người phục tùng.

Châu Luân thấy mọi người bàn tán, không một ai bày tỏ thái độ.

Vì vậy anh ta hừ lạnh một tiếng, bắt đầu chủ động ép mọi người lựa chọn.

Từ bây giờ sẽ thuận theo nhà họ Châu hay là cùng nhà họ Châu đối đầu?

Đầu tiên anh ta nhìn về phía thị tôn Chu Nhược Thụ và những vị lãnh đạo Trung Hải, nhàn nhạt nói: “Thị tôn Chu, các ngài nghĩ thế nào?”

Chu Nhược Thụ cùng mấy người Mã Kiến Đào nhìn nhau cười nói: “Ai đến đầu tư chúng tôi đều hoan nghênh.”

Câu trả lời này hơi mơ hồ, nó có hai khả năng.

Không tính là ủng hộ, cũng không hẳn là phản đối, nhiều phần là trung lập.

Có điều, đối với thái độ của nhóm lãnh đạo này và Chu Nhược Thụ Châu Luân vẫn có thể chấp nhận.

Anh ta lập tức hỏi những người khác.

Nhiều người cũng cảm thấy đây là cơ hội tốt để leo lên con tàu lớn là gia tộc họ Châu và họ đều tỏ ý nguyện ý phục tùng nhà họ Châu và tuân theo mệnh lệnh của nhà họ Châu.

“Nhà họ Châu ở Đông Hải thực lực hùng hậu, nhà họ Trương chúng tôi sau này đồng ý đi theo nhà họ Châu.”

“Đúng, nhà họ Lý chúng tôi cũng nguyện ý đi theo Châu gia, sau này nhà họ Châu ăn thịt, chúng tôi đi theo uống canh.”

Những vị lãnh đạo thành phố Trung Hải thì hầu như là giữ thái độ trung lập.

Còn những gia tộc hào môn, những nhà giàu Trung Hải thì phần lớn nguyện ý đi theo nhà họ Châu, sau này luôn nhìn lên nhà họ Châu.

Cuối cùng, chỉ còn lại giới ngầm của Trung hải chưa biểu lộ thái độ.

Châu Luân hướng về phía Đổng Thiên Bảo, nheo mắt nói: “Đồng Thiên Bảo, anh đồng ý phục tùng, đi theo nhà họ Châu chúng tôi không?”

Đồng Thiên bảo nghe vậy cười to nói: “Ha ha, nhà họ Châu ở Đông Hải các người là cái thá gì mà xứng đáng để Đồng Thiên Bảo tôi phục tùng?”

“Đồng Thiên Bảo tôi cả đời này chỉ phục tùng một người, đó chính là Trần Ninh, Trần tiên sinh.”

Bình luận

Truyện đang đọc