THIẾU SOÁI TRỞ VỀ

Chương 902:

 

Tiêu Dao cũng không muốn vì mình mà liên lụy đến Trần Ninh, vậy là vội vàng tiến lên trước khuyên can, cô thấp giọng nói với Trần Ninh: “Không cần so đo với bọn họ, chúng ta đi thôi.”

 

Đường Hạo thấy Thực Thi Quỷ ngưng lại có chút bắt mãn, đè thấp giọng hỏi: “Tại sao còn không ra tay?”

 

Thực Thi Quỷ nhìn Điển Chử một cái, thấp giọng nói: “Tên vệ sĩ này là một cao thủ.”

 

Đường Hạo chau mày: “Cậu có tự tin thắng được cậu ta không?”

 

Thực Thi Quỷ từ từ đáp: “Nếu để đánh sống chết, tôi năm chắc bảy mươi phần trăm.”

 

Điển Chử cười lạnh: “Ha ha, tôi giết anh giống như giết gà làm tht chó mà thôi.”

 

Thực Thi Quỷ nghe xong lời này rất tức giận.

 

Mọi người ở đó đều há hốc mồm, vốn là mâu thuẫn của Trần Ninh và Đường Hạo, bây giờ trở thành vệ sĩ của Trần Ninh với quyền thủ của Đường Hạo rồi.

 

Đường Hạo nhìn Thực Thi Quỷ và Điển Chử hai kẻ đch đang nhìn nhau, đột nhiên tính kế ở tỏng lòng.

 

Anh cười lạnh nhìn về phía Trần Ninh: “Tiểu tử, tôi và cậu có ân oán, quyền thủ của tôi và thuộc hạ của cậu cũng không ai phục ai.”

 

“Có lẽ cậu giúp cô Tiêu trả hai mươi tỷ, trong lòng cũng có chút xót đi.”

 

“Tôi nghĩ đến một cách giải quyết tất cả vấn đề, không biết cậu dám tiếp chiêu hay không?”

 

Tràn Ninh: “Cách gì?”

 

Đường Hạo cười lạnh nói: “Để vệ sĩ của cậu và quyền thủ của tôi lên lôi đài đánh với nhau một trận.”

 

“Nếu người của cậu thua, cậu lại sẽ thua tôi một trăm tỷ, sau đó quỳ xuống xin lỗi tôi.”

 

Trần Ninh ung dung đáp: “Được!”

 

“Nếu người của anh thua rồi, anh ngoài thua tôi một trăm tỷ, ngoài ra còn phải quỳ xuống xin lỗi cô Tiêu.”

 

Đường Hạo nghe xong rất vui mừng!

 

Thực Thi Quỷ lợi hại như thế nào chứ, bản thân anh biết cực kì rõ.

 

Trần Ninh vừa nãy cũng nhìn thấy biểu hiện trên lôi đài của Thực Thi Quỷ rồi, không ngờ rằng Trần Ninh vẫn dám nhận thách thức.

 

Thật sự là không biết nên nói Trần Ninh ngốc hay là quả cảm đây?

 

Đường Hạo đắc ý cười ha ha: “Thật là người muốn phát tài thì thời cũng không cản được, vốn cho rằng tối nay kiếm được một trăm tỷ đã là phát tài rồi, không ngờ cậu nhóc này lại muốn tặng tôi thêm một trăm tỷ nữa đẻ tôi tiêu, ha ha ha.”

 

Đám tùy tùng ở bên cạnh anh cũng cười ha ha, cười vì Trần Ninh ngu quá.

 

Đám Tiêu Dao có chút lo lắng.

 

Tiêu Dao nhỏ giọng nói với Trần Ninh: “Quyền thủ đó anh ta rất giỏi, đến Chiến Lang cũng không phải đối thủ, anh sao có thể đồng ý với yêu cầu của anh ta đánh tiếp một trận chứ…”

 

Trần Ninh hơi cười nói: “Tôi có lòng tin vào thuộc hạ của tôi.

 

Rất nhanh, trận đấu quyền anh ở chợ đen thành phố bắt đầu sắp xếp lại các lượt trận thi đấu.

 

Điển Chử với thân hình cường tráng quyến rũ, còn có Thực Thi Quỷ dáng vẻ hung tọn, hai người đều đi đến trên lôi đài.

 

Keng keng keng…

 

Tiếng chuông trận đấu lần nữa vang lên, trận đấu của Điển Chử và Thực Thi Quỷ cũng chính thức bắt đầu.

 

“Tên ngu này, đồng hồ chết của cậu đã kêu lên rồi mau đi chết cho tôi đi.”

 

Lúc tiếng chuông trận đấu vang lên, Thực Thi Quỷ liền thấp giọng hét lên một tiếng, giống như hồn ma xông vào Điển Chử, tay phải như móng cào của quỷ, độc ác cào về phía cổ họng của Điển Chử, muốn cào lên cổ họng của Điển Chử có máy lỗ đổ máu.

 

Tốc độ của Thực Thi Quỷ rất nhanh, nhanh đến nỗi khiến rất nhiều đôi mắt của người xem cũng không theo kp, chỉ đành nhìn bóng quỷ đó đánh về phía Điển Chử.

 

Đường Hạo và tùy tùng của anh nhìn thấy màn này, cũng lần lượt trầm trồ khen ngợi.

 

Tiêu Dao cùng bạn bè của cô lại không nhn được phát ra tiếng kinh hô.

 

Đồng Kha cũng có chút lo lắng, sợ nhỡ Điển Chử sẽ theo gót của Chiến Lang lúc nãy.

 

Chỉ duy nhất Trần Ninh gương mặt vẫn rất ung dung, dường như tràn đây tự tin đối với Điển Chử.

 

Điển Chử đứng yên ở đó không cử động, mắt thấy tay phải của Thực Thi Quỷ sắp chạm đến cổ của anh, anh mới như tia chớp mà ra tay, một cái đã nắm chặt lấy cổ tay của Thực Thi Quỷ.

 

Tay của Thực Thi Quỷ dừng lại trong chốc lát, ngón tay sắc nhọn cách cổ của Điển Chử chỉ có khoảng cách hai cen ti mét, nhưng tay của Thực Thi Quỷ thì không có cách nào tiến lên trước thêm một chút nào nữa.

 

Con ngươi của Thực Thi Quỷ mở to ra, gương mặt đầy sự kinh ngạc.

 

Anh vẫn chưa còn phản ứng lại, Điển Chử đã dùng lực của tay phải, một tiếng kêu răng rắc trực tiếp đem cổ tay của anh bẻ gãy ra rồi.”

 

*AI”

Bình luận

Truyện đang đọc