THIẾU SOÁI TRỞ VỀ

Chương 741:

 

Trần Ninh lại nói: “Tên Lưu Siêu này, anh ta tiếp xúc với ai, người nhận tiền của anh ta là ai2”

 

Điển Chử nói: “Người gần đây nhất Lưu Siêu gặp là đội trưởng cảnh vệ bên cạnh Tần Thành, Hà Dương. Lưu Siêu đi gặp Hà Dương tại một quán trà cho người thân mở, sau khi đến đó anh ta đã dùng 1 triệu mua lá trà, sau đó trở về không quá hai ngày liền nhận được thông báo.

 

thăng chức.”

 

Trần Ninh cười lạnh: “Bọn người này đều đã có hệ thống thành thục như vậy, có thể thấy được loại chuyện này .

 

không chỉ làm một ngày hai ngày. Anh tìm cơn hội, tôi .

 

muốn cùng Hà Dương kia gặp mặt nói chuyện. Hà Dương | là tâm phúc của Tần Thành, có rất nhiều chuyện đều qua .

 

tay ông ta, hơn nữa ông ta luôn theo bên cạnh Tần Thành, – những chuyện biết được hẳn là không ít. Chỉ cần bắt được ông ta, chúng ta có thể nắm được toàn bộ căn cứ chính xác, đem toàn bộ đám người Tần Thành này lôi ra”

 

Điển Chử đáp: “Vâng!”

 

Sau khi Trần Ninh ra lệnh cho Điển Chử xong thì liền nhận được cuộc gọi của con gái mình – Tống Thanh Thanh.

 

Tống Thanh Thanh trong điện thoại vô cùng mong đợi hỏi: “Cha ơi, ngày mai là sinh nhật của con, cha có về ăn sinh nhật với con không?”

 

Trần Ninh nghe vậy mới nhớ sực ra, thì ra mai đã là sinh nhật lần thứ bảy của con gái anh rồi.

 

Anh mỉm cười nói: “Được chứ, ngày mai cho dù có bận việc gì cha cũng sẽ trở về mừng sinh nhật với con.”

 

Tống Thanh Thanh nghe vậy thì nhảy nhót hoan hô: “Yeah, cha của con tốt nhát!”

 

Trần Ninh cười nói với con gái vài câu nữa rồi cúp điện thoại.

 

Ngay sau đó, anh gọi cho dì út Lý Vãn Tình, nói với cô ngày mai là sinh nhật của con gái, anh định về Trung Hải hai ngày.

 

Lý Văn Tình lập tức nói rằng cô cũng muốn đi Trung Hải với Trần Ninh, cô cũng rất muốn gặp mặt cô cháu dâu với cháu gái nhỏ của mình!

 

Ngày hôm sau!

 

Trần Ninh và Lý Vãn Tình lên máy bay trở về Trung Hải.

 

Điển Chử và Bát Hồ Vệ vẫn ở lại Tô Châu và Hàng Châu để tiếp tục âm thầm điều tra.

 

Trần Ninh và Lý Vãn Tình vừa ra khỏi sân bay, Tống Sính Đình dắt theo Tống Thanh Thanh, Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ, Đồng Kha và Tần Phượng Hoàng đã đứng đợi sẵn ở cửa ra sân bay.

 

“Chat”

 

Tống Thanh Thanh nhìn thấy Trần Ninh vui mừng chạy sà tới như chú chim sẻ, trực tiếp được Trần Ninh bé lên.

 

Tống Sính Đình và những người khác cũng đến mừng anh về, cặp vợ chồng tiểu biệt thắng tân hôn, ánh mắt nhìn nhau đong đầy niềm yêu thương không thể che giấu.

 

Tống Sính Đình nở nụ cười xinh đẹp nói: “Anh về rồi!”

 

Trần Ninh cười nói: “Ừm, giới thiệu với mọi người, đây là em gái ruột của mẹ anh, cũng là dì út của anh, Lý Vãn Tình.”

 

Tống Sính Đình và những người khác đều rất ngạc nhiên, bởi vì Lý Vãn Tình trông rất trẻ trung xinh đẹp, trông chỉ cỡ ba máy tuổi. Họ không kiềm được nghĩ, tuổi tác của mẹ và dì của Trần Ninh cách nhau xa thật đấy.

 

Hai bên chào hỏi nhau, Lý Vãn Tình lấy ra một mảnh ngọc bội tặng cho Tống Thanh Thanh, sau đó còn lấy ra thêm một chiếc vòng ngọc tặng cho Tống Sính Đình, đây đều là quà gặp mặt cô đã chuẩn bị cho bọn họ.

 

Tống Sính Đình được yêu thương vừa mùng lại vừa lo: “Dì út, cháu cũng có sao?”

 

Lý Vãn Tình cười híp cả mắt nói: “Mẹ Trần Ninh mất từ sớm. Dì với Trần Ninh còn hơn cả mẹ con. Chiếc vòng này là dì thay cho mẹ của Trần Ninh tặng cho con dâu của bà.”

 

Câu nói này của cô khiến cho khuôn mặt của Tống Sính Đình khẽ đỏ ửng lên.

 

Hôm nay là sinh nhật của thọ tinh nhỏ Tống Thanh Thanh, Trần Ninh và mọi người bèn hỏi Tống Thanh Thanh muốn ăn gì?

 

Tống Thanh Thanh suy nghĩ một lúc, giơ những ngón tay nhỏ lên đếm: “Con thích ăn thịt gà xé phay, thịt kho, thịt kho tàu…”

 

Trần Ninh và những người khác nghe thấy Tống Thanh Thanh đọc tên món ăn thì không khỏi sửng sốt, nhưng ngay lập tức tỉnh táo lại, đây đều là những món ăn thường thấy trong các bữa tiệc bình thường ở nông thôn mà.

 

Tống Sinh Đình đau lòng nói: “Lúc trước điều kiện gia đình không tốt lắm, trong nhà rất ít khi làm những bữa ăn phong phú. Chỉ khi con bé đi dự tiệc của người khác thì mới có thể có một bữa ăn ngon”.

 

“Thế nên là con bé không thích ăn sơn hào hải vị gì cả.

 

Trong ký ức của con bé, những món ngon nhất chính là những món ăn bình thường trong các bữa tiệc ở nông thôn.”

 

Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ đều hồi tưởng về những ngày tháng khó khăn, không khỏi thở dài.

Bình luận

Truyện đang đọc