THIẾU SOÁI TRỞ VỀ

Chương 904:

 

“Thua rồi thì lại giở trò, anh còn chẳng thẳng thắn như phụ nữ là tôi đây, anh về sau cứ mặc váy làm đàn bà đi, vậy thì chúng tôi không cần anh chấp hành vụ cá cược nữa.”

 

Những người bạn ở bên cạnh Tiêu Dao, mỗi một người cũng đều không nhn được mà cười ha ha.

 

Sắc mặt của Đường Hạo tái mét lại!

 

Nhưng mà ai cũng không có đạo lí đem số tiền lớn vừa nấy mới bỏ vào túi rút ra cả, càng huống hồ nếu nhận thua, Đường Hạo còn cần phải quỳ xuống xin lỗi Tiêu Dao.

 

Anh đnh giở trò đến cuối cùng.

 

Anh xé đi mặt nạ của mình, cười lạnh nói: “Tôi mặc cho các cô nói như thê nào, dù sao tôi không cho răng bên tôi thua, muốn tôi đưa tiền còn có xin lỗi cô đừng có mơ.”

 

Tiêu Dao tức giận nói: *Đường nh, anh giở trò rồi?”

 

Đường Hạo cười lạnh nói: “Ha ha, tôi chính là giở trò đấy cô có thể làm gì tôi nào, có gan cô cắn gà của tôi đi?”

 

Lời này của đường hạo, quả thật khiến Tiêu Dao tức điên lên rồi.

 

Đường Hạo lại quay đầu nhìn Trần Ninh, uy hiếp đáng sợ nói: “Tiểu tử, cậu có dũng khí, có điều cậu đừng quá đắc ý, nếu cậu có thể sống mà rời khỏi Thủ đô, vậy thì tôi tính là cậu giỏi.”

 

Trần Ninh nhàn nhạt nói: “Tôi vừa nãy nói rồi, nếu anh không xin lỗi, tôi sẽ đánh anh đến khi xin lỗi thì mới thôi.”

 

Đường Hạo tức giận hét nói: “Cậu dám!”

 

Trần Ninh bình tĩnh nói: “Điển Chử!”

 

Lời vừa nói xong, Điển Chử đã sát khí đằng đằng đi đến chỗ Đường Hạo.

 

Thuộc hạ bên cạnh Đường Hạo còn có đám vệ sĩ đều như đón kẻ đch vậy, lần lượt hoảng loạn nói: “Bảo vệ Đường nh thiếu.”

 

Nói xong, một đám vệ sĩ đồng thời xông lên phía Điển Chử.

 

Pằng pằng pằng…

 

Mười mấy tên vệ sĩ, Điển Chử một đấm đánh được một người, chớp mắt một cái toàn bộ đều b đánh bay rồi.

 

Gương mặt của Đường Hạo đầy kinh ngạc và sợ hãi, anh đã hối hận rồi, sớm biết thì đã mang theo nhiều vệ sĩ đi hơn chút.

 

Anh còn chưa từ trong chấn kinh và sợ hãi hoàn hồn lại, Điển Chử đã đến trước mặt anh.

 

“Tiểu tử, quỳ xuống cho thiếu gia nhà tôi ngay!”

 

Điển Chử nói rồi đưa tay phải ấn xuống vai của Đường Hạo, dùng lực mà án xuống dưới.

 

Đường Hạo cảm thấy tay của Điển Chử nặng giống như một hòn núi vậy, đè xu.ống khiến anh đứng không vững nữa, ùm một cái nặng nề quỳ ở dưới đất.

 

Hai đầu gối ở trên mặt đất, đau đến nước mắt của anh sắp rơi ra rồi.

 

“Xin lỗi đền tội cho thiếu gia nhà tôi còn có cho cô Tiêu nữa.”

 

Điển Chử nói, giơ tay lên nhanh như chớp bốp bốp chính là mấy cái tát độc ác, đánh đến nỗi mặt của Đường Hạo chảy máu, mặt sưng đến nỗi như đầu heo vậy.

 

Đường Hạo lớn như thế này rồi, còn chưa từng chu thiệt thòi như này.

 

Anh ngẳng khuôn mặt đầy máu lên, oán hận nhìn Trần Ninh: “Tiểu tử, cậu dám động vào tôi, tôi tuyên cha cậu chết chắc rồi.”

 

“Cậu có tin một cuộc điện thoại của tôi, cậu và thuộc hạ của cậu đều phải chết trong tù không?”

 

Trần Ninh cười lạnh: “Tôi không tin, Điển Chử cho anh ta gọi điện thoại đi.”

 

Điển Chử rút ra máy điện thoại dùng trong quân đội, giơ tay lại đánh mạnh lên trên mặt của Đường Hạo nói: “Thiếu gia của chúng tôi bây giờ cho anh cơ hội gọi điện thoại, gọi chống lưng của anh đến đây.”

 

Tất cả mọi người ở đó nhìn thấy một màn này đều ngây người ra rồi.

 

Từng thấy qua người kiêu ngạo, nhưng chưa từng gặp qua chủ tớ kiêu ngạo như Trần Ninh.

 

Không những dám đối đầu với Đường nh thiếu, còn dám đánh Đường nh thiếu, thậm chí sau khi đánh xong Đường Nh Thiếu, còn dám bảo Đường nh thiếu gọi người chống lưng đẳng sau đến đây.

 

Cái này cũng quá kiêu ngạo rồi!

 

Người chống lưng lớn nhất của Đường Hạo tất nhiên là bác cả của anh, cũng chính là người cha mới hiện tại của anh Đường Bá An.

 

Nhưng mà cũng giống như Tiêu Dao ở bên ngoài gây chuyện không dám nói bộ trưởng Tiêu vậy, Đường Hạo bây giờ b người ta xử lí cũng không dám trực tiếp nói với “bế” của mình.

 

Anh cầm điện thoại lên, thù hận nhìn đám Trần Ninh và Điển Chử một cái, sau đó không chút do dự gọi cho số điện thoại của cảnh sát Thủ đô giỏi nhất Từ Đình Tùng.

 

Từ Đình Tùng là người mà cha anh lúc đầu đề bạt lên, đối với cha anh có thể nói vừa kính trọng vừa trung thành.

 

Tên nhãi con có chút tiền mà dám kiêu ngạo ở Thủ đô, gọi Từ Đình Tùng đến là đủ để đối phó rồi.

 

Lúc này, Từ Đình Tùng vừa mới xử lí xong việc biển thủ tiền đen của người nước ngoài, đem những người nước ngoài này toàn bộ giam giữ lại.

 

Từ Đình Tùng nhận được điện thoại của Đường Hạo cũng có chút kinh ngạc.

Bình luận

Truyện đang đọc