THIẾU SOÁI TRỞ VỀ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 487: Mặt Dày Không Biết Xấu Hỗ.

Phương Bắc, thành phố Tần Dương, Trần Phiệt.

Trong phòng khách, Trần Phiệt Tam gia Trần Công Cẩn, đang ở cùng Trần Phiệt gia chủ Trần Mục Phong tố cáo Trần Ninh.

Trần Tam gia phẫn nộ nói: “Đại ca, tên tiểu tử Trần Ninh đúng là vô pháp vô thiên, em mãnh liệt yêu cầu nghiêm trị nó, không thì tôn nghiêm của đám trưởng bối Trần Phiệt chúng ta ở đâu?”

Trần Mục Phong cười mỉm điềm đạm nói: “Tôi vốn cho rằng, Trần Hùng chết rồi, Trần gia cũng phải gần đất xa trời. Nhưng mà không ngờ được, Trần Ninh và vợ nó Tống Sính Đình, lai đem Trần gia và tập đoàn Ninh Đại kết hợp lại, ở thị trường y dược đạt được thành tích kinh người. Tôi dám nói, nếu như tập đoàn Ninh Đại phát triển đến mười năm, Trần gia ắt phải trở thành tập đoàn tài chính hết sức quan trọng trên quốc tế.”

Trần Tam gia giương to mắt lên: “Đại ca, ý của anh là thế nào?

Có lẽ nào anh cảm thấy Trần Ninh phát triển không tồi, muốn cùng nó kết giao, đến thù nó xỉ nhục em cũng không báo nữa sao?”

Trần Mục Phong cười mỉm nói: “Ý của tôi là, Ninh Đại của Trần gia, tiền đồ vô hạn. Nếu như chúng ta có thể lấy Ninh Đại làm của riêng, như vậy thì Trần Phiệt chúng ta được nâng lên một tầng.”

Trầm Tam gia vui mừng nói: “Hóa ra anh đang có ý đồ với tập đoàn Ninh Đại! Đại ca, anh có cái gì để xử lý Trần Ninh, với cả chủ ý cướp đoath tập đoàn Ninh Đại vào tay rồi sao?”

Trần Mục Phong lấy một cuốn (Trung Dung) tùy ý lật xem, trên khóe miệng điềm đạm nói: “Cách của tôi là không cần làm gì, kiên nhẫn chờ đợi.”

Trần Tam gia hác hốc mồm: “Đại ca, anh xem Trung Dung xem ngốc rồi phải không, sao mà việc gì cũng nói như là mặc theo tự nhiên vậy? Chúng ta không tìm Trần Ninh báo thù, không đi cướp tập đoàn Ninh Đại, ngồi đây chờ đợi, tập đoàn Ninh Đại có thể tự động tặng đến cửa chúng ta sao?”

Trần Mục Phong cười tủm tỉm nói: “Không sai, tôi dự liệu không bao lâu nữa, Trần Ninh sẽ ngoan ngoãn đem tập đoàn Ninh Đại đến cửa, hiến cho Trần Phiệt chúng ta.”

Trần tam gia mắt mở to ra: “Tại sao vậy?”

Trần Mục Phong bình tĩnh giải thích nói: “Theo như tôi biết, Trần Ninh đắc tội Triệu Phiệt, mà Triệu Phiệt đã nói ra, muốn giết cả nhà Trần Ninh. Anh ta thực lực hùng hậu, Trần Ninh có thể chống cự được sao? Đến lúc đó Trần Ninh bị anh ta đuôi cho không còn đường nữa, chúng ta chỉ cần có chút thiện ý, nó chắc chắn sẽ ngoan ngoãn hiến tặng tập đoàn Ninh Đại cho chúng ta, cầu chúng ta che chở cho tính mạng của cả nhà nó.

Đến lúc đó, tập đoàn Ninh Đại không phải là của chúng ta rồi sao?”

Trần Tam gia nghe xong kích động lên: “Cao cao cao, vẫn là đại ca cao kiến. Ha ha, Trần Phiệt chúng ta đứng ngoài cuộc xem, xem Triệu Phiệt đánh Trần Ninh, đợi nó đến cầu cứu chúng ta là được rồi.”

Trần Mục Phong cười không nói gì, nhưng cũng là với dáng vẻ chờ mong.

Đúng vào lúc này, Trần Ninh đang cùng với Đồng Kha, Điển Chử đang ngồi m4y bay hành khách, đi đến phương Bắc thành phố Phụng Thiên, tham gia thọ yến của thống soái Bắc Cảnh tiền nhiệm Lộ Trị Trung. Ông ấy từng là thủ trưởng của Trần Ninh, có ơn cất nhắc với anh. Lần này mừng thọ ông ấy 70 tuổi, anh nhất định phải tham gia.

Trần Ninh khẽ nhíu mày, có vẻ không vui nhẹ giọng nói với Điền Chử: “Sao lại vậy, tôi không phải đã nói khiêm tốn một chút sao?”

Điền Chử cười khổ sở: “Thiếu gia, tôi đã nói với bọn họ là tất cả giản lược lại, không được nhiêu dân, càng không được phong tỏa thành, đường để đón tiếp, không ngờ được bọn họ vẫn làm ra mội….”

Trần Ninh hơi tức giận nói: “Tôi chỉ đến chúc thọ cho lão tướng Lộ, bọn họ lại làm lớn lên như này, đúng là làm càn mà.”

Lúc này, hành khách ở khoang hạng nhát, Uy Liêm kinh ngạc nhìn máy b4y chiến đấu qua cửa sổ, sắc mặt âm trầm cuối cùng khó khăn lắm mới hiện ra nụ cười. Anh đắc ý nói: “Ha, Triệu Phiệt biết mình đến, lại đưa ra hai máy b4ay chiến đấu đến hộ tống, bọn họ có lòng rồi!”

Một người trong nhóm thuộc hạ của Uy Liêm, một người tóc vàng mắt ngọc bích, một nam tử dáng người cường tráng khôi ngô, cười nói: “Triệu Phiệt có thể xuất động hai chiếc máy bay đến đón thiếu gia, xem ra đồng minh này, thực lực không yếu.”

Uy Liêm nhìn người đàn ông này, điềm đạm nói: “Bọn họ xem ra rất có thực lực, lại có thể xuất động hai chiếc máy bay đến đón tôi. Nhưng khiến ta cảm thấy kinh ngạc chính là, bọn họ giỏi như vậy, lại không làm gì được một người như Trần Ninh.”

“Đại Đế, chuyện báo thù có thể mượn tay của người khác, giết Trần Ninh đoán rằng chúng ta phải làm hết sức mình, Triệu Phiệt chỉ có thể giúp đỡ thôi.”

Hóa ra người nam tử tóc vàng mắt ngọc bích này, chính là cao thủ mà Uy Liêm từ nước Mĩ đưa theo, biệt hiệu Đại Đề. Anh ta lúc còn nhỏ, bị đưa đến chợ đen ở Sibir huấn luyện. Doanh trại huấn luyện ở Sibir, là nơi huấn luyện khủng b0 tàn khốc nhát.

Ở đây một trăm người mới, đến cuối cùng chỉ còn tồn tại hai người sống sót trong huấn luyện ma quỷ đó. Người huắn luyện ở đây nói về trận tranh đấu kịch liệt, sảy ra như cơm bữa.

Sự tinh anh ở doanh trại huấn luyện Sibir, một chân có thể bẻ cong ống thép, một quyền có thể đắm nát đá cuội, có thể nhẹ nhàng đánh con gấu trên ngàn cân. Đại đế chính là vương giả bước ra từ doanh trại huấn luyện ở Sibir, hơn nữa ở trong cuộc thi ngầm ở chợ đen, 107 trận đều thắng, đối thủ toàn bộ đều chết dưới tay anh ta. Anh ta là chúa tể của võ đài, người thu hoạch sinh mệnh, mọi người tôn kính gọi hắn Đại Đề.

Uy Liêm lần này đến Hoa Hạ, mang theo Đại Đé, chính là muốn đảm bảo nhất định sẽ giết được Trần Ninh, báo thù rửa hận.

Đại Đề lúc này giống như lão hỗ híp mắt, nội tâm bình tĩnh, nhưng lại không che được phần sát khí đáng sợ trong anh ta, hắn nhéch miệng nói: “Tất cả nghe theo anh hết.”

Lúc này máy bay đã đáp xuống sân bay quốc tế thành phố Phụng Thiên, bắt đầu hạ cánh. Hai chiếc mắt bay chiến đấu đã hoàn thành sứ mện của nó, gào thét rời đi. Rất nhanh, máy bay hạ cánh thành công xuống sân bay. Hành khách đều ào ào xuống khỏi máy bay!

Lối ra ở sân bay, đỗ một chiếc Lincoln, ngoài ra còn có hai mươi chiếc xe màu đen chạy băng băng. Triệu Bắc Đình tay chống gậy, dẫn theo một trăm cao thủ mặc áo vest màu đen, đang ngẳắng đầu chờ đợi, đợi Uy Liêm tiên sinh xuất hiện. Rất nhanh, Ủy Liêm dẫn theo đám thuộc hạ xuất hiện.

Triệu Bắc Đình chống gậy lên đón: “Uy Liêm tiên sinh, anh cuối cùng cũng đến rồi, tôi ở đây cung kính chờ đợi đã lâu rồi.”

Ủy Liêm nhìn Triệu Bắc Đình, cười nói: “Triệu công tử, Triệu Phiệt các anh lại xuất động hai chiếc máy b4y chiến đấu đến bay cùng, dùng quy cách cao như vậy nghênh đón tôi, thịnh tình của các anh tôi khắc trong lòng, tôi rất vui.”

Máy b4y chiến đấu bay đồng hành?

Triệu Bắc Đình có chút sững sờ, lập tức cười nói: “Chuyện nhỏ thôi mà, Ủy Liêm tiên sinh là khách quý của Triệu Phiệt chúng tôi, đương nhiên phải dùng quy cách cao nhất để đón tiếp anh Ty rồi.

“HơP Bên cạnh truyền đến một nụ cười đều!

Uy Liêm cùng với đám người Triệu Bắc Đình, nghe thấy tiếng cười đó, liền lập tức nhìn về hướng phát ra tiếng.cười đó.

Sau đó, bọn họ nhìn thấy Trần Ninh, Điển Chử và Đồng Kha.

Tiếng cười đó là do Điển Chử phát ra! Hóa ra, Điển Chử sớm đã để ý đến Uy Liêm và Triệu Bắc Đình, lúc đi ngang qua, nghe thấy Triệu Bắc Đình mặt dày không biết xấu hỗ nói máy b4y chiến đấu là do Triệu Phiệt xuất động, dùng để đón Uy Liêm, anh ta nhất thời không kìm được mà cười lên một tiếng. Trên thế giới lại có người mặt dày không biết xấu hổ như thế!

Uy Liêm cùng Triệu Bắc Đình nhìn thấy Trần Ninh, trước tiên đều kinh ngạc, lập tức lộ ra ánh mắt muốn giết người.

Kẻ thù gặp nhau, càng thêm tức giận à!

Bình luận

Truyện đang đọc