THIẾU SOÁI TRỞ VỀ

Chương 13: Anh Nói Em Làm Được Là Em Sẽ Làm Được

Tống Trọng Bân cười không khép miệng lại được sau khi trở về từ bệnh viện.

Trong lòng ông ta rất hạnh phú!

c Bồ đã uống viên An Cung Hoàn của Trần Ninh nên bệnh tình của ông đã xuất hiện chuyển biến tốt.

Mối quan hệ anh em cũng trở nên hòa thuận, anh cả còn chính miệng đồng ý để Sính Đình gia nhập tập đoàn Vinh Đại với tư cách là Tổng giám đốc.

Điều này đại biểu cho việc gia đình mình cuối cùng cũng đã gia nhập trung tâm quyền lực của gia tộc, cuối cùng cũng đã giành được sự chấp thuận của gia tộc.

Ông ta bảo Mã Hiểu Lệ nấu vài món ăn, người một nhà cùng ngồi ăn tối.

Ông ta thậm chí còn lấy ra chai rượu vang Hoa Điêu năm đó cất kỹ, đòi uống hai ly với Trần Ninh.

Ông cầm ly rượu lên, cười híp mắt nói với Trần Ninh: “Trần Ninh, bệnh tình của ông nội đã có chuyển biến tốt. Sính Đình còn có thể gia nhập tập đoàn Vinh Đại với tư cách là Tổng giám đốc. Công lao của cậu là lớn nhất, hai chúng ta uống một ly.”

Trần Ninh cười nói: “Con kính bố!”

Mã Hiểu Lệ cũng cười ha ha nói: “Trần Ninh, tuy rằng cậu là người nhàn rỗi, nhưng mẹ phải thừa nhận rằng từ khi cậu đến nhà chúng ta, vận khí của gia đình chúng ta càng ngày càng tốt lên!”

Tống Sính Đình đang cho con gái Tống Thanh Thanh ăn ở bên cạnh nghe được lời nói của mẹ, nhịn không được bắt bình thay Trần Ninh nói: “Mẹ, mẹ làm sao có thể nói Trần Ninh như vậy.

Thuốc cỗ đó của nhà Trần Ninh để lại quý giá như vậy mà anh ấy cũng đồng ý lấy ra để cứu ông nội. Gia đình chúng ta đã nợ anh ấy ân tình rất lớn.”

Mã Hiểu Lệ lườm con gái: “Đã là người một nhà rồi, giữa vợ chồng còn có cái gọi là nợ nhau sao?”

Tống Sính Đình bị mẹ nói như vậy thì khuôn mặt xinh đẹp của cô lập tức đỏ bừng, ngại ngùng đến mức không nói nên lời.

Cô lén liếc nhìn Trần Ninh bên cạnh, Trần Ninh chỉ cười cười không nói gì, cô không nhịn được giơ chân đi giày cao gót đá trộm anh một cái.

Hừm, vui cái gì, bản tiểu thư còn chưa đồng ý làm vợ của anh đâu!

Vốn dĩ cả nhà Tống Trọng Bân còn lo lắng Tống Trọng Hùng sẽ trở mặt nhưng không ngờ ngày hôm sau, Tống Sính Đình quả thật đã nhận được thông báo thuyên chuyển, chính thức được chuyển sang tập đoàn Vinh Đại với tư cách là Tổng giám đốc.

Lĩnh vực kinh doanh của tập đoàn Vinh Đại là kinh doanh bất động sản mà Tống Sính Đình lại theo học ngành xây dựng dân dụng ở đại học.

Cô làm việc trong tập đoàn Vinh Đại có thể nói là như cá gặp nước.

Nhiều năm qua, cô vẫn luôn bị gia tộc lạnh nhạt.

Lần này cuối cùng cô cũng có cơ hội thể hiện tài năng của mình, cô cũng sẽ làm việc hăng say, lên kế hoạch thể hiện kỹ năng của mình và giành được thành tích cho mọi người thấy.

Cô muốn tất cả mọi người biết rằng Tống Sính Đình cô không phải là nỗi xấu hổ của Tống gia, mà là niềm tự hào của Tống gia.

Suốt một tuần sau đó, Tống Sính Đình đều đi sớm về muộn.

Kể cả khi đã từ công ty trở về nhà, đêm nào cô cũng cố gắng đến tận nửa đêm.

Đêm nay, đã là 12 giờ đêm rồi.

Tống Sính Đình sắp xếp ổn thỏa giấy tờ trong tay, sau đó mới duỗi eo thở phào nhẹ nhõm: “Hừ, cuối cùng cũng hoàn thành xong kế hoạch.”

Cô vừa dứt lời thì có tiếng lách cách vang lên từ cửa phòng, hóa ra là Trần Ninh mở cửa đi vào.

Trần Ninh đang cầm một tô mì trứng vẫn còn bốc khói trên tay, Tống Sính Đình nhìn thấy vậy thì trong lòng không khỏi cảm động.

Mấy ngày nay cô thức khuya làm việc, Trần Ninh sẽ đích thân xuống bếp nấu bữa đêm cho cô, điều này khiến cô cảm thấy vô cùng ấm áp sau khi mệt mỏi vì công việc.

Tống Sính Đình ngửi: “Thơm quá!”

Trần Ninh đặt tô mì trứng lên bàn cô, đau lòng nói: “Món mì yêu thích của em đây, anh đã đặc biệt thêm cho em nhiều rau, còn có trứng trần, em mau ăn đi. Ăn xong thì tắm rửa nghỉ ngơi, em đã thức đêm liên tục cả tuần nay rồi. Anh chỉ sợ em còn chưa làm ra được thành tích gì thì cơ thể đã mệt mỏi đến kiệt sức À¡m rÖI.

Tống Sính Đình bị Trần Ninh mắng, nhưng trong lòng lại ấm áp.

Vừa ăn mì do Trần Ninh nấu, cô vừa ngọt ngào nói: “Lần này gia tộc đã cho tôi làm Tổng giám đốc của Vinh Đại, nên tôi đương nhiên phải rất cố gắng.”

“Tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi muốn tạo được một số thành tích trước khi ông nội tôi xuất viện. Đợi đến lúc ông xuất viện, tôi sẽ cho ông một niềm vui bất ngờ.”

Trần Ninh cười khẽ nói: “Thành tích gì?”

Tống Sính Đình vừa ăn mì vừa đưa bản ké hoạch trên bàn cho Trần Ninh: “Chính là thứ này!”

Trần Ninh thuận tay nhận lấy, nhìn dòng chữ trên bìa tài liệu nói: “Kế hoạch đấu thầu trung tâm thương mại Hải Đường sao?”

Tống Sính Đình híp mắt cười nói: “Đúng vậy, thành phố gần đây đã mở thầu công khai, chuẩn bị phá dỡ trung tâm thôn Hải Đường để xây dựng lại trung tâm mua sắm Hải Đường.”

“Hoạt động kinh doanh chính của chúng tôi tại Vinh Đại là kinh doanh bắt động sản. Đương nhiên không thể dễ dàng bỏ qua một dự án lớn như vậy. Tôi dự định tham gia đấu thầu. Nếu có thể trúng thầu dự án lớn này, ông nội nhất định sẽ rất vui.”

Tống Sính Đình nói đến đây thì đột nhiên lại hơi lo lắng, thở dài nói: “Tuy nhiên, tập đoàn Vinh Đại của chúng tôi không phải là công ty duy nhất tham gia đấu thầu, hơn nữa còn có rất nhiều công ty mạnh hơn tập đoàn Vinh Đại của chúng tôi. Tôi chỉ có thể bỏ thêm tâm tư vào bản kế hoạch đấu thầu, còn việc có thể đấu thầu thành công hay không chỉ có thể cầu xin thần linh phù hộ.”

Trong lòng Trần Ninh tự nhủ cầu thần linh không bằng cầu anh, anh mỉm cười an ủi nói: “Yên tâm, em cố gắng như vậy thì kế hoạch đưa ra nhất định phải rất tuyệt vời. Anh nghĩ những người lãnh đạo phụ trách đấu thầu đó nhất định sẽ có con mắt sáng suốt lựa chọn em.”

Tống Sính Đình ngọt ngào nói: “Ha ha, hy vọng là thực sự như những gì anh nói.”

Sau khi Tống Sính Đình ăn mì trứng xong, cô cố gắng không đánh thức con gái đang ngủ say trên giường, nhẹ tay nhẹ chân đi vào phòng tắm tắm qua.

Trần Ninh bước ra ngoài ban công, lấy điện thoại di động ra gọi: “Điển Chử, hỏi bên Trung Hải xem có phải họ dự án nào là trung tâm thương mại Hải Đường đang đấu thầu không. Nói với họ rằng dự án này nhất định phải Tống Sính Đình thực hiện.”

Điển Chử: “Vâng, thiếu soái!”

Mười ngày sau, cuộc họp đấu thầu của Trung Hải về dự án trung tâm thương mại Hải Đường đã được tổ chức theo lịch trình.

Nhiều lãnh đạo của Trung Hải và Sở trưởng Sở Xây dựng Đô thị là Trương Chí Văn đã tham dự hội nghị đấu thầu.

Cuối cùng, sau nhiều cấp sàng lọc, giám đốc Trương của Sở Xây dựng Đô thị đã thông báo trước công chúng rằng tập đoàn Vinh Đại do cô Tống Sính Đình làm đại diện đã đấu thầu thành công việc phá dỡ trung tâm thành phố Hải Đường để xây dựng lại trung tâm mua sắm Hải Đường. Cô Tống Sính Đình chịu trách nhiệm hoàn thành.

Lời giám đốc Trương vừa nói ra khiến nhiều người có mặt tại hiện trường vô cùng sửng sốt, bao gồm cả Tống Sính Đình và nhóm giám đốc điều hành cấp cao của Vinh Đại mà cô mang đi cùng.

Bởi vì lần này có rất nhiều công ty đấu thầu, mà nhiều công ty trong số đó lại có thực lực rất mạnh.

Tất cả mọi người đều không ngờ rằng dự án này sẽ được Tống gia có thực lực nằm ở mức trung lưu đấu thầu thành công, nhất thời đều xì xào bàn tán.

Ngược lại, Trần Ninh ở bên cạnh Tống Sính Đình lại mỉm cười vỗ tay tán thưởng trước.

Những người đứng đầu Trung Hải trên sân khấu nhìn thấy Trần Ninh võ tay tán thưởng thì đều giật mình, vội vàng vỗ tay tán thưởng theo.

Mọi người có mặt tại hiện trường nhìn thấy các vị lãnh đạo vỗ tay trên sân khấu, cũng đều lần lượt vỗ tay theo, lúc này mới bắt đầu chúc mừng Tống Sính Đình.

Sở trưởng Trương mời Tống Sính Đình lên sân khấu, cười nói: “Chúc mừng cô Tống đã trúng thầu!”

Tống Sính Đình cảm thấy như mình đang nằm mơ vậy, mơ mơ hồ hồ đã trúng thầu rồi, thậm chí còn ký hợp đồng và chịu trách nhiệm chính dự án trung tâm thương mại Hải Đường trong thành phó.

Sau khi ký xong hợp đồng, cô cùng Trần Ninh và một nhóm giám đốc điều hành công ty Vinh Đại rời khỏi địa điểm đấu thầu, cô không thể không nói với Trần Ninh: “Trần Ninh, hay là anh véo tôi một cái đi, để tôi xem tôi đang mơ hay là thật?”

Trần Ninh cười nói: “Không cần véo, còn thật hơn trân châu, ước nguyện của em đã thành hiện thực, em hãy sẵn sàng trổ tài năng đi.”

Tống Trọng Hùng đang chơi golf với một người bạn thì bắt ngờ nhận được điện thoại của con trai, nghe xong ông ta vô cùng ngạc nhiên và vui mừng: “Cái gì, Tống Sính Đình thực sự đã lấy được dự án trung tâm thương mại Hải Đường sao?”

Giọng nói Tống Hạo Minh tỏ ra vô cùng phấn khích: “Đúng vậy, kết quả của cuộc đấu thầu chính là tập đoàn Vinh Đại của chúng ta. Em họ đã đại diện cho tập đoàn Vinh Đại chúng ta ký hợp đồng ngay tại chỗ. Dự án này đã thuộc về nhà chúng ta rồi!”

Tống Trọng Hùng không khỏi lâng lâng trong lòng, xoa xoa tay háo hức: “Ha, cứ tưởng con bé thối tha kia không có công dụng gì, không ngờ lại có thể đấu thầu thành công. Đây là một dự án lớn. Sau khi dự án này hoàn thành, giá trị của Tống gia chúng ta nhất định sẽ không thể tăng lên gấp bội, có thể xếp vào hàng hào môn ở Trung Hải này.”

Tống Hạo Minh vui mừng vô cùng nhưng cũng lo lắng: “Bố, dự án này do em họ lấy được. Nếu con bé tiếp tục làm Tổng giám đốc, thành tích này không phải là của con bé sao? Con sợ ông ^+ :Á ^ “ “ x ^ – Ä nội biêt chuyện con bé có năng lực sau này sẽ chuyên sang chiếu cố nhà bọn họ thì phải làm sao?”

Tống Trọng Hùng nghe xong cười lạnh: “Ha ha, dự án này có thể đấu thầu thành công, những gì mà các nhà lãnh đạo nhìn trúng là thực lực của công ty Vinh Đại chúng ta. Liên quan cái lông gì đến con bé đó?”

“Hơn nữa, bệnh tình ông con đã chuyển biến tốt hơn nhiều rồi.”

“Mấy ngày nay, bố đã lấy nhiều cớ khác nhau để ngăn cản gia đình chú hai của con đến thăm ông nội.”

“Bố nghĩ đã đến lúc phải nói với ông nội của con rằng chú hai con đã dùng thuốc An Cung Hoàn uy hiếp để đòi hỏi cho con gái của ông ta là Tống Sính Đình làm Tổng giám đốc tập đoàn Vinh Đại rồi mới đồng ý đem thuốc ra cứu người.”

Tống Hạo Minh vẫn có chút lo lắng: “Chỉ sợ ông nội dựa vào việc được An Cung Hoàn cứu mạng lại còn thêm việc em họ trúng thầu dự án lớn này sẽ không nỡ ra tay với nhà chú hai.”

Tống Trọng Hùng chế nhạo: “Lát nữa con đến gặp ông nội với bố, con cứ nói rằng con đã rất vất vả mới đưa ra được kế hoạch đấu thầu, kết quả lại bị Tống Sính Đình giành lấy. Vì thế con bé đó mới thành công trong cuộc đấu thầu, nó đã cướp công của con.”

Bình luận

Truyện đang đọc