THIẾU SOÁI TRỞ VỀ

Chương 576: Anh Bị Gặp Xui Xẻo Rồi.

Triệu gia tiếp đón Trần Ninh trong sự hoảng loạn, coi Trần Ninh như một vị khách quý, sợ Trần Ninh có bắt kì điều gì không hài lòng.

Không lâu sau!

Tổng chỉ huy quân khu Tây Cảnh, Triệu Nhược Long mang theo rất nhiều thuộc hạ trở về.

Triệu Nhược Long trước đây đối với Trần Ninh không phục lắm, nhưng vì anh ta đã thi đấu với Trần Ninh một lần, biết thực lực của Trần Ninh vượt xa mình, anh ta đối với Trần Ninh liền vô cùng kính nễ.

Khi nhìn thấy Trần Ninh đáp ứng lời mời đến mừng thọ cha anh ta, anh ta vô cùng vui vẻ, cười nói với Trần Ninh là hôm nay không say không về.

Trong bữa tiệc, Trần Ninh và Triệu Nhược Long nâng ly cạn chén, cùng với một số lượng lớn các tướng lĩnh quân khu Tây Cảnh và lãnh đạo địa phương.

Cuối cùng, rất nhiều người đều uống say mèm.

Ngay cả Triệu Nhược Long cũng say!

Trần Ninh là người duy nhất, mặc dù uống rất nhiều rượu, nhưng mặt Trần Ninh không hề ửng hồng hay đổ mồ hôi, đôi mắt vẫn thanh tỉnh như trước.

Triệu Nhược Long sợ rồi, xua tay lia lịa: “Phục rồi phục rồi, Thiếu soái cậu không chỉ giỏi hành quân đánh trận, còn uống rượu không say, lần này lão Triệu tôi phục cậu triệt để rồi.”

Trần Ninh cười nói: “Khả năng uống rượu không phải chuyện tốt, anh Triệu, anh canh giữ Tây Cảnh đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, quân giặc khiếp vía, những thứ này mới là bản lĩnh, về sau tôi còn muốn học tập anh nhiều hơn.”

Triệu Nhược Long cười cười nói: “Cậu nói quá rồi, những thứ này đều là sở trường của Thiếu soái, anh đâu thiếu để theo học lão Triệu tôi đây, đây tuyệt đối là xem thường.”

Những người xung quanh không khỏi bật cười.

Bữa tiệc sinh nhật của Triệu lão gia kết thúc trong tiếng cười sảng khoái.

Trần Ninh mang theo Điển Chử và Bát Hổ Vệ rời đi, đáp máy bay riêng trở về Trung Hải.

Sau khi hầu hết khách của Triệu gia đều rời đi, người hầu Triệu gia mang nước nóng và khăn tắm cho Triệu Nhược Long rửa mặt.

Sau khi Triệu Nhược Long rửa mặt, men say mới biến mất một ít.

Thật ra ở trên bữa tiệc anh ta đã nhận ra sắc mặt nhóm em trai và cha anh ta rất khác thường, cảm thấy chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng anh ta vẫn rất kiên nhẫn, không hỏi chuyện gì xảy ra trên bữa tiệc.

Bây giờ khách đã về hét!

Anh ta mới cùng cha mình Triệu Học Thành, còn có mấy anh em Triệu Nhược Lân ngồi uống trà.

Anh ta cầm tách trà nhấp một ngụm, bình tĩnh ung dung nói: “Cha, hôm nay là sinh nhật lần thứ 60 của cha, tại sao con thấy mọi người giống như có nhiều tâm sự nặng nè, nói cho con biết một chút chuyện gì đang xảy ra?”

Triệu lão gia nghe xong do dự: “Kỳ thực… kỳ thực cũng không có chuyện gì…”

Triệu Nhược Long thấy thế khẽ nhíu mày: “Nói cũng không dám nói, xem ra thật sự là chuyện lớn.”

“Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?”

Triệu lão gia nào dám nói?

Cuối cùng vẫn là Triệu Nhược Lân không nhịn được, đứng lên cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Anh cả, thật ra trước kia nhà chúng ta không biết thân phận của Thiếu soái, nên xảy ra một chút ân oán với ngài ấy… “

Triệu Nhược Long không ngờ vậy mà có liên quan đến Trần Ninh, trong nháy mắt anh ta hoàn toàn tỉnh rượu, sắc mặt chăm chú cùng nghiêm túc, trầm giọng nói: “Tình huồng cụ thể là như thế nào?”

Triệu Nhược Lân không có lựa chọn nào khác ngoài việc kể lại toàn bộ câu chuyện, hơn nữa không dám có một chút giấu diềm.

Sau Triệu Nhược Long nghe xong vừa sợ vừa giận, mắng: “Một đám ngu ngốc các người!”

“Trần Ninh là Thiếu soái Bắc Cảnh, chiến thần Hoa Hạ, hơn nữa được lão quốc chủ một tay nâng đỡ, cũng được quốc chủ phu nhân vô cùng yêu thương.”

“Trần Ninh là võ tướng số 1 Hoa Hạ chúng ta, luận quân hàm ngài ấy cao hơn anh, luận chiến tích cường hơn so với anh, luận bối cảnh lão quốc chủ và quốc chủ phu nhân coi ngài ấy như con trai. “

“Các người đám ngu ngốc này, dưới đất các người không động, mà lại kích động tai họa trên trời.”

“Trần Ninh là người các người có thể động vào sao?”

Triệu lão gia cùng đám người tái mặt, kinh hãi nói: “Trước kia chúng ta cũng không biết thân phận của Trần Ninh, nếu biết ngài ấy là Thiếu soái Bắc cảnh, thì ai dám trêu chọc vào ngài ấy chứ!”

Triệu Nhược Long hừ lạnh một tiếng: “Tất cả đều trách con cháu nhà Triệu gia chúng ta máy năm gần đây hiếu chiến, đều cho mình là cường giả lợi hại nhất thiên hạ, chuyện gì cũng dám làm.”

“Cũng may lần này đắc tội là Trần Ninh, tính tình ngài ấy cương nghị, chính trực, sẽ không tính toán với Triệu gia chúng ta.”

“Nhưng ngày mai Triệu gia chúng ta phải phái người đến Trung Hải đền tội nhận sai với cả nhà Trần Ninh một lần nữa, sau này con cháu Triệu gia phải nghiêm khắc kỷ luật, cần thận lời nói và việc làm bên ngoài, không được gây chuyện, nếu không xử theo gia pháp.”

Triệu lão gia cùng những người khác nói: “Được!”

Triệu lão gia rất xấu hổ, ông là cha, còn bị con trai lớn của mình dạy dỗ.

Nhưng cũng không còn cách nào!

Ai bảo ông ta làm chuyện sai trái, mà đứa con trai lớn này lại có uy nhất.

Buổi tối!

Thành phố Trung Hải, Tập đoàn Ninh Đại.

Trong phòng làm việc của chủ tịch, Tống Sính Đình đứng trước cửa số kiểu Pháp, nhìn ánh hoàng hôn rực rỡ ngoài cửa sổ, cau mày, khuôn mặt xinh xắn không giấu được vẻ lo lắng.

Thì ra hôm nay cô đã nghe được một số tin tức.

Bên ngoài có tin đồn là Trần Ninh đã đắc tội Triệu gia ở Tây Cảnh.

Có người nói hai ngày trước Triệu gia ở Tây Cảnh đã buông lời, yêu cầu hôm nay Trần Ninh đến Triệu gia thỉnh tội.

Mọi người bên ngoài đang bàn tán, con trai cả Triệu gia Triệu Nhược Long là tổng chỉ huy 30 vạn binh sĩ trong quân khu Tây Cảnh, Trần Ninh đắc tội Triệu gia, tuyệt đối chết chắc rồi.

Tống Sính Đình vô cùng hồi hộp và lo lắng khi biết tin.

Hơn nữa, hôm nay Trần Ninh đã rời Trung Hải đi Tây Cảnh, nói là đi tham gia yến hội.

Cô vừa nghĩ đến Trần Ninh đi Triệu gia thỉnh tội, Triệu gia muốn trừng phạt Trần Ninh, cô đã bồn chồn như ngồi trên kim châm.

Lúc này, cô không nhịn được lấy điện thoại di động ra gọi cho Trần Ninh.

Cô muốn hỏi rõ ràng, Trần Ninh đi yến tiệc hay đến Triệu gia tiếp nhận trừng phạt?

Tuy nhiên, điện thoại không liên lạc được, trong điện thoại vang lên: “Thuê bao quý khách vừa gọi không liên lạc được, thuê bao đã tắt máy.”

Có lẽ nào thật sự đã xảy ra chuyện gì?

Tống Sinh Đình ngày càng lo lắng!

Cô giống như con kiến bò trên chảo nóng, lo lắng bắt an.

Đột nhiên nữ trợ lý Lâm Vi gõ cửa đi vào, Lâm Vi nói với Tống Sính Đình: “Tống tổng, có một người tên là Diệp Kiến Minh muốn gặp cô.”

Diệp Kiến Minh!

Tống Sính Đình nghe vậy liền nhíu mày!

Diệp Kiến Minh là hội trưởng hội học sinh của trường khi cô còn học đại học, người này xuất thân từ thành phó giàu có, dáng dấp tuần lãng cộng thêm thành tích học tập xuất sắc, nên rất nhiều người trong trường săn đón.

Nhưng ngươig này cũng không phải dạng tốt lành gì, làm không ít bạn học nữ có bầu.

Thậm chí có một bạn nữ cùng lớp uống rượu bị anh ta làm nhục, nghĩ không thông trực tiếp nhảy lầu chết.

Gia đình của Diệp Kiến Minh rất giàu có và quyền lực, những chuyện này đều bị bọn họ bưng bít.

Diệp Kiến Minh còn theo đuổi Tống Sính Đình một cách điên cuồng, nhưng Tống Sính Đình đặc biệt khinh thường anh ta, vì vậy cho đến khi tốt nghiệp Diếp Kiến Minh vẫn không theo đuổi được cô.

Tống Sính Đình không ngờ là, đã tốt nghiệp nhiều năm, hai người chưa từng liên hệ, sao Diệp Kiến Minh lại tìm cô?

Hiện tại cô đang lo lắng cho Trần Ninh, cộng thêm không có hảo cảm với Diệp Kiến Minh, vì vậy cô nói với Lâm Vi: “Cô nói tôi đang họp, không có thời gian tiếp anh ta, mời anh ta về đi!”

Lâm Vi nói: “Vâng, Tống tổng!”

Lâm Vi đi ra ngoài, ngay sau đó có người gõ cửa tiến vào.

Tống Sính Đình tưởng Lâm Vi đi rồi trở về, bất mãn nói: “Không phải tôi đã bảo cô nói với anh ta tôi đang họp, không rảnh gặp anh ta hay sao?”

Nhưng khi nói đến đây, cô chợt nhận ra người gõ cửa không phải Lâm Vi, mà là một người đàn ông đẹp trai đeo kính vàng, chính là Diệp Kiến Minh.

Diệp Kiến Minh nhìn thấy Tống Sính Đình tươi sáng quyến rũ, nhịn không được lộ ra vẻ mặt thèm khát.

Không phải lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Tống Sính Đình, nhưng mỗi lần nhìn thấy, anh ta sẽ phải kinh ngạc, bởi vì Tống Sính Đình thực sự quá đẹp.

Anh ta nhìn Tống Sính Đình nở nụ cười như không cười: “Sính Đình, em đối xử với bạn học cũ như thế này sao?”

“Anh từ ngàn dặm thành phó đến gặp em, nhưng em lại có ý tránh người!”

Tống Sính Đình kinh ngạc nhìn Diệp Kiến Minh: “Anh vào.

bằng cách nào?”

Diệp Kiến Minh đắc thắng cười: “Đương nhiên là đi vào rồi!”

Lúc này, Lâm Vi vội vàng đuổi theo, lo lắng nói: “Tống tổng, tôi nói cô đang họp, nhưng người của người này đã khống chế nhân viên bảo vệ của chúng ta, anh ta cường nganhj xông vào…”

Tống Sính Đình nghe thấy vậy cau mày, cô xua tay: “Không sao, anh ta là bạn học cũ của tôi, cô pha một tách trà rồi mang vào đi!”

Lâm Vi nghỉ ngờ liếc nhìn Diệp Kiến Minh rồi gật đầu: “Vâng, Tống tổng.”

Lúc này Tống Sính Đình mới nhìn về phía Diệp Kiến Minh, khuôn mặt xinh đẹp của cô có chút băng giá nói: “Nói đi, anh đến gặp tôi rốt cuộc có chuyện gì?”

Diệp Kiến Minh hứng thú đánh giá Tống Sính Đình mặc vest công sở và váy ôm, mỉm cười nói: “Gần đây anh có đọc một tạp chí và biết được em được bầu thành chiến sĩ thi đua toàn quốc, lúc này mới nhớ đến lúc đầu em là người tình trong mộng của anh!”

“Anh đến đây đương nhiên là muốn thực hiện nguyện vọng chưa hoàn thành này rồi, không dấu gì em, bây giờ.

anh còn thích em hơn cả trước kia nữa.”

Tống Sính Đình lạnh lùng nói: “Thực xin lỗi, tôi đã kết hôn sinh con rồi, anh có thể chét tâm được rồi”

Sắc mặt Diệp Kiến Minh biến đổi: “Két hôn?”

“Nhưng anh nhận được tin tức là gần đây chồng em đắc tội Triệu gia ở Tây Cảnh, Triệu gia đang khai đao với chồng em, anh thấy em sắp thành góa phụ rồi.”

Sắc mặt Tống Sinh Đình thay đổi rõ ràng: “Anh nói cái gì?”

Diệp Kiến Minh cười d4m đãng nói: “Anh nói chồng em đắc tội với Triệu gia, ước tính cái mạng nhỏ sắp không còn rồi.”

“Nếu em muốn cứu chồng em, anh có thể liên hệ với Triệu gia, để Triệu gia giữ lại cái mạng chó cho chồng em.”

“Có điều đổi lại một điều kiện, em phải đồng ý ngủ với anh!”

Sắc mặt Tống Sính Đình tái nhọt: “Anh đừng mơ!”

Diệp Kiến Minh âm hiểm cười nói: “Cũng chẳng sao, nếu em không đồng ý, chồng em chết rồi, em thành góa phụ, đến lúc đó anh có thể công khai theo đuổi em!”

Tống Sính Đình nghe vậy sắc mặt như tro tàn!

Nhưng đúng lúc này, một người đàn ông vóc người cao lớn, đôi mắt như sao mở cửa lạnh lùng nói: “Tôi sẽ không chết, vợ tôi cũng sẽ không trở thành góa phụ, có điều cậu gặp xui xẻo rồi.”

Tống Sính Đình nhìn thấy người đàn ông cao ngất này, nhịn không được lộ ra vẻ mặt mừng như điên, kích động hô: “Chồng!”

Hóa ra người đàn ông cao lớn này chính là Trần Ninh, người vừa trở về thành phố Trung Hải.

Bình luận

Truyện đang đọc