THIẾU SOÁI TRỞ VỀ

Chương 453: Tôi Có Ba Ngàn Kẻ Thù, Nhiêu Hơn Một Người Như Anh Cũng Không Nhiều.

Trần Ninh dửng dưng nhìn đám người Lý Tín Hùng, lạnh lùng nói: “Bây giờ các anh có còn định giết hết chúng tôi nữa không?”

Lý Tín Hùng nuốt nước bọt, ấp úng không nói nên lời.

Trần Ninh sầm mặt xuống: “Tôi bảo các anh trả lời tôi!”

Lý Tín Hùng căng da đầu nói: “E rằng chuyện này có chút hiểu làm…”

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Ha ha, vừa rồi lúc nói muốn giết hết chúng tôi sao không nói là hiểu lầm. Bây giờ mới nói với tôi là hiểu lầm sao?”

“Muốn làm tên khốn thì phải cứng rắn đến cùng, các người như vậy chỉ khiến tôi càng thêm coi thường.”

Lý Tín Hùng đầy xấu hỗ và tức giận, ông ta là nhị lão gia của Lý Phiệt, đi đến đâu cũng được coi là khách quý, các vị tỉnh tôn thị tôn đều sẽ nễ mặt ông ta vài ba phần.

Mà đêm nay lại bị môt tên hậu bối Trần Ninh sỉ nhục.

Trần Ninh lãnh đạm nói: “Bây giờ, đến lượt tôi tính số với các người.”

Đầu tiên ánh mát Trần Ninh hướng tới Lý Tử Dương, lạnh lùng nói: “Anh vừa nói muốn làm gì vợ con của tôi?”

Sắc mặt Lý Tử Dương tái nhọt, thân thể không tự chủ được run lên, run rẫy nói: “Tôi… Tôi…”

Trần Ninh lãnh đạm nói: “Loại người như anh nếu không có một bài học khắc cốt ghi tâm thì không được.”

“Điển Chử, biến hắn thành thái giám!”

Lời vừa nói xong, Điển Chử đã lên tiếng đáp lại.

Huyền y vệ còn lại ở hiện trường còn chưa kịp phản ứng thì Điển Chử đã xuất hiện trước mặt Lý Tử Dương, con dao trên tay chém về phía đáy quần của Lý Tử Dương.

Xoetl Ánh dao lóe lên, máy chảy đầm đìa.

Lý Tử Dương hét lên một tiếng thê thảm như lợn bị giết thịt: Trần Ninh lại nhìn Lý Tử Minh, thờ ơ nói: “Tôi yêu cầu anh quỳ xuống trước cửa phòng bệnh xin lỗi gia đình những người bị thương, nhưng anh lại càng manh động hơn, dám tấn công cảnh sát một lần nữa, còn làm bị thương tất cả người thân của những người bị thương.”

Lý Tử Minh mặt đầy vẻ kinh hãi: “Tôi!”

Trần Ninh hét lên: “Điển Chử, nghiền nát xương tay chân hắn!”

Lý Tín Hùng và người của Lý Phiệt xung quanh ông ta đều vô cùng kịnh hãi và tức giận, do dự có nên chiến đấu với Trần Ninh hay không?

Nhưng chúng nhìn những người thủ hạ đã chết và bị thương trên mặt đất cùng với thi thể của hai cao thủ là Chu Yêm và Cùng Kỳ thì cuối cùng vẫn không dám động thủ tự tìm đường chết.

Điển Chử ra tay nhanh như tia chớp, ngay sau đó đã bóp nát xương tay và chân của Lý Tử Minh trước mặt Lý Tín Hùng và những người khác.

Giờ phút này, cho dù Lý Tử Dương được chữa khỏi, hắn cũng không thể nhắc tay nhắc chân, cũng không thể dùng lực lớn, nửa đời còn lại coi như là một phế nhân.

Ánh mắt của Trần Ninh lại rơi vào Lý Tín Hùng và những người khác.

Trần Ninh tức giận: “Còn có Lý Phiệt các người, ai nấy đều coi trời bằng vung, muốn đánh ai thì đánh, muốn giết ai thì giết. Ai cho các người quyền lực trên cả pháp luật như vậy?”

Lý Tín Hùng căng da đầu nói: “Trần Ninh, chúng tôi là một trong tám gia tộc lớn nhất Trung Quốc. Tôi khuyên cậu làm người nên để lại một con đường lui.”

Trần Ninh nghe vậy bèn cười lạnh: “Ha ha, các người đánh bị thương cảnh sát hình sự, cảnh sát đặc nhiệm và rất nhiều thường dân vô tội, các người có định để lại một con đường lui không?”

“Lúc các người chuẩn bị giết tất cả chúng tôi, các người có định để lại một con đường lui không?”

“Hiện tại các người đã ở trong tay tôi, còn bảo tôi phải để lại một con đường lui sao?”

“Các người căn bản không xứng đứng nói chuyện với tôi. Toàn bộ quỳ xuống nghe tôi dạy bảo!”

Trần Ninh vừa nói xong, Điển Chử, Bát Hỗ Vệ, Đổng Thiên Bảo, và Cuồng Phong, Nộ Lãng cùng nhau hành động.

Lý Tín Hùng và người của ông ta không thể chống cự lại được, bất cứ ai dám chống lại đều bị giết ngay tại chỗ.

Không lâu sau, Lý Tín Hùng và những người khác đành phải xin hòa vứt bỏ vũ khí của chúng, quỳ xuống trước Trần Ninh.

Xấu hồ, xấu hỗ vô cùng.

Nhị lão gia uy nghiêm của Lý Phiệt thực sự đã quỳ gối trước một người vô danh như Trần Ninh, đây là nỗi xấu hỗ lớn nhất trong đời của Lý Tín Hùng.

Ông ta ngắng đầu nhìn Trần Ninh với vẻ mặt oán hận, hung hăng nói: “Trần Ninh, mày phiền phức rồi, mày đã gây ra một mối hận không đội trời chung với Lý Phiệt chúng tao.”

“Mày đã đắc tội Lý Phiệt chúng tao, nhiều thêm một kẻ thù đáng sợ như Lý Phiệt chúng tao, mày cứ chờ đó mà hồi hận vì đã đến thế giới này đi.”

Trần Ninh nghe vậy lại cười lạnh: “Ha ha, Trần Ninh tôi trong thiên hạ lục hợp bát hoang này đã có ba ngàn kẻ thù rồi.”

“Hơn nữa trong mắt tôi các người chăng là gì cả.”

“Kẻ thù của tôi có thêm các người cũng chằng nhiều mà thiếu đi các người cũng chẳng ít.”

Ba ngàn kẻ thù, nhiều thêm Lý Phiệt cũng không nhiều!

Lý Tín Hùng nghe vậy thì vô cùng kinh ngạ!

Điên rồi!

Trần Ninh thực sự phát điên rồi.

Đồng thời, ông ta cũng nhận ra rằng cố gắng lấy Lý Phiệt ra để hù dọa Trần Ninh là hoàn toàn không thẻ.

Trần Ninh dửng dưng nhìn Lý Tín Hùng, lạnh lùng nói: “Theo tính cách của tôi, tất cả các người đều sắp bị giết.”

“Chỉ là hiện tại tôi đã đổi ý!”

“Tôi sẽ cho ông một cơ hội để chuộc lại tội lỗi. Nếu ông bồi thường 10 tỷ đồng cho các sĩ quan cảnh sát và gia đình của họ đã bị các người làm bị thương thì tôi sẽ tha cho cái mạng chó của ông.”

Lý Tín Hùng thất thanh: “Mười tỷ mua tính mạng của tôi sao?”

Trần Ninh lãnh đạm nói: “Ông không đồng ý cũng không sao, vậy tiễn ông ta lên đường bây giò đi.”

“Tôi… đồng ý!”

Lý Tín Hùng ngậm đắng nuốt cay, buộc phải đồng ý bỏ ra 10 tỷ để mua mạng sống.

Mười tỷ không phải là số tiền nhỏ đối với một nhị lão gia Lý Phiệt như ông ta, nhưng để bảo đảm tính mạng của chính mình, ông ta chỉ có thể đồng ý.

Kết cục thê thảm của hai cháu trai Lý Tử Minh và Lý Tử Dương vẫn còn sống động trước mắt!

Thi thể của Chu Yểm và Cùng Kỳ vẫn nằm trên mặt đất!

Nếu ông ta không đồng ý, Trần Ninh nhất định sẽ giết ông ta.

Ngay sau đó, 10 tỷ đã được chuyển vào tài khoản do Trần Ninh chỉ định.

Lý Tín Hùng nói với vẻ mặt đau khổ: “Bây giờ, chúng tôi có thể đi ngay được chưa?”

Trần Ninh cười lạnh nói: “Mười tỷ này là tiền cứu mạng của chính ông, ông có thể cùng cấp dưới rời đi, nhưng hai người bọn họ nhất định phải ở lại.”

“Bọn họ” của Trần Ninh ám chỉ hai anh em Lý Tử Minh và Lý Tử Dương.

Lý Tín Hùng tức giận: “Tại sao?”

Trần Ninh: “Ha, tại sao ư2”

“Bởi vì Lý Phiệt của các người còn chưa trả lại 300 tỷ đã lừa gạt của Trần giaI”

“Khi nào Lý Phiệt các người hoàn trả lại số tiền này, người đứng đầu trong gia tộc của các người là Lý Thủ Nhân đích thân đến xin lỗi tôi, thì tôi mới nói đến việc để họ đi.”

Muốn Lý Phiệt trả lại 300 tỷ nhân dân tệ và đích thân Lý Thủ Nhân đương gia nhà họ Lý đến xin lỗi!

Lý Tín Hùng nghe vậy lập tức nghĩ rằng Trần Ninh bị điên rồi!

Ông ta tức giận nói: “Hai yêu cầu này của cậu là đòi hỏi quá đáng, tôi không thể làm chủ được.”

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Vậy ông hãy trở về nói cho Lý Thủ Nhân để ông ta tự mình quyết định.”

“Nhưng ông cũng thuận tiện nói với Lý Thủ Nhân rằng cả hai con trai của ông ta đều đang bị thương nặng. Nếu ông ta không đồng ý với các điều khoản của tôi, hoặc nếu ông ta trì hoãn trong một thời gian dài, tôi không đảm bảo rằng hai con trai của ông ta sẽ còn sống sót.”

Lý Tín Hùng tức giận run lên: “Cậu!”

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Hiện tại ông có thể đem người của ông và những thi thể của đám tôm tép này rời đi.”

Lý Tín Hùng nghiến răng, mang theo người của mình, và những kẻ chết cùng bị thương, như một con chó bị tang vô cùng xấu hỗ rời đi.

Trần Ninh nhìn hai tên Lý Tử Dương và Lý Tử Minh đã bị phế nói với Điển Chử: “Giải chúng đến nhà tù quân sự bí mật ở thành phố Trung Hải, chịu sự kiểm soát của quân đội.”

Điển Chử nghiêm nghị nói: “Tuân lệnh!”

Trần Ninh cũng ra lệnh: “Về khoản bồi thường 10 tỷ của Lý Tín Hùng, anh hãy sắp xếp để bồi thường cho những cảnh vệ bị thương cũng như người nhà của những người bị thương, để xoa dịu cảm xúc của mọi người.”

Điễn Chử nói: “Thuộc hạ sẽ làm ngay.”

Ngày hôm sau, trời hửng sáng một chút.

Lý Tín Hùng vừa về đến nhà đã lập tức gặp mặt anh trai Lý Thủ Nhân.

Ngay sau đó, một tiếng gầm giận dữ vang lên từ phòng Lý Thủ Nhân: “Tên hỗn đản Trần Ninh, dám đắc tội Lý Phiệt chúng ta như vậy, tôi sẽ giết hết những người trong nhà Trần gia và Tống gia vợ của hắn ta để báo thù rửa hận.”

Bình luận

Truyện đang đọc