TIỂU TÚC BẢO ĐÁNG GỜM


Tóc gáy Tô Tử Du dựng đứng hết lên, cậu chỉ cảm thấy đỉnh đầu tê dại từng đợt, tốc độ tim đập gần chạm tới 180.
"Ai...!Ai ở đó! ”
Tô Tử Du can đảm gọi lớn, lật người nhảy xuống giường, bật đèn cái tách.
Trong phòng lập tức sáng rực, rèm cửa sổ bị gió nhẹ thổi đong đưa, phát ra từng tiếng phần phật khe khẽ.
Căn phòng yên tĩnh, nhìn quanh một vòng, chẳng có cái gì cả...
Tim Tô Tử Du đập thình thịch, suýt chút nữa đã bật khóc, ánh sáng đã mang lại can đảm cho cậu nhóc, cậu thò đầu ra ngoài liếc ngang liếc dọc.
Hành lang bật đèn ngủ, là loại đèn tiết kiệm năng lượng chỉ có mấy watt, trông có vẻ tối tăm mờ mịt.
Cuối hành lang là khúc rẽ, không thấy rõ sau đó là cái gì nhưng hình như trên mặt đất có một bóng râm, giống như bóng của con người...
Tô Tử Du xù lông, lập tức đóng sầm cửa lại.
Không chỉ đóng mà còn khóa trái!
Lúc này cậu mới có một chút cảm giác an toàn, khẽ thở phào một hơi.
"Hu hu hu… Đừng có tự dọa bản thân thế chứ… hức hức hức." Tô Tử Du sắp khóc rồi, không nhịn được nắm chặt lá bùa vàng treo trước ngực.
Cũng do nằm mơ thấy ác mộng nên mới khiến cậu trông gà hóa cuốc..

Có thể, có thể trước khi đi ngủ cậu quên đóng cửa thì sao?
Tô Tử Du nghĩ như vậy nhưng cũng không chắc chắn lắm.
Đóng cửa trước khi đi ngủ đã trở thành thói quen hằng ngày rồi, lẽ nào tối nay cậu quên thật?

Tô Tử Du nằm trên giường, không dám tắt đèn, lăn qua lộn lại mãi không ngủ được.
Cậu nhớ tới cơn ác mộng vừa rồi, có người mở cửa phòng cậu, nhẹ nhàng bước vào, đứng trước giường cậu...!Càng nghĩ càng sợ.
Tô Tử Du do dự, nếu không thì qua ngủ với Túc Bảo nhỉ, cậu nằm dưới sàn cũng được.
Không được nữa thì tìm anh hai? Chen chúc với anh hai cũng không mất mặt đâu nhở?
Nhưng nếu muốn đi ra ngoài thì phải đi qua góc hành lang kia.
Ngộ nhỡ “người” kia trốn ở đó thì sao? Thế chẳng phải sẽ đối đầu trực tiếp ư...
Tô Tử Du không kiềm được run bần bật, nhanh chóng nghĩ ra một con đường khác: Hay là đi tìm ba đi!
Phòng ba chỉ cách phòng cậu một cái phòng làm việc, không cần phải đi qua góc cầu thang kia.
Tô Tử Du run rẩy đứng dậy, chân vừa giẫm lên sàn nhà, bỗng thấy bóng tối tràn ra từ gầm giường, thế là ngay lập tức rụt chân lại.
Hức hức! Giờ cậu nhìn cái gì cũng thấy sợ hãi hết!
Tô Tử Du sờ soạng xung quanh, lấy điện thoại di động ra, định gọi điện thoại cho ba.
Đúng lúc này, trong tủ quần áo bỗng truyền đến tiếng vang nhỏ.
Két...
Cửa tủ quần áo hé ra một khe hở.
Sống lưng Tô Tử Du cứng đờ, khó khăn quay đầu lại…
Cửa tủ quần áo mở ra chừng hai cm thì không nhúc nhích nữa, dường như chỉ là đồ vật lâu ngày bị lão hóa, không chịu nổi trọng lượng nên tự mở ra...
Tô Tử Du nhìn qua khe hở kia, không hiểu sao cậu cứ cảm thấy có thứ gì đó đang núp bên trong, lông tơ dựng đứng.
Nếu cơn ác mộng là thật, thế thì người kia vốn chưa rời đi mà đang trốn trong tủ quần áo?
Tô Tử Du nín thở, phòng yên tĩnh đến mức khiến cậu xuất hiện ảo giác như nghe được tiếng hít thở của ai đó.
"Ai...!Ai ở đó!" Tô Tử Du sợ hãi lớn giọng hỏi, cố động viên bản thân.
Lúc này, cảm giác dưới gầm giường có người, cửa sổ có người, phòng vệ sinh cũng có người vẫn cứ đeo bám cậu.
Thế là nhóc con lập tức lao ra, hoảng hốt mở cửa, thế nhưng cửa phòng đã bị cậu khóa trái lúc nãy rồi, càng sốt ruột càng không mở được.
Cậu không dám quay đầu lại, cậu cứ cảm thấy có thứ gì đó vừa bước ra từ trong tủ quần áo, đang đứng ngay sau lưng mình…
Xoạch!
Cuối cùng cũng mở được cửa, Tô Tử Du bật khóc chạy ra ngoài.
"Ba ba! Ba ba! Ba ơi!” Nhóc con nhát gan đập cửa rầm rầm, sợ hãi không dám quay đầu lại.
Hiện tại tầm hai ba giờ sáng, Tô Nhất Trần vừa mới kết thúc công việc nằm xuống giường, nhíu mày chịu đựng cơn đau đầu kịch liệt.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng đập cửa rầm rầm, anh đứng dậy đi mở cửa, còn chưa thấy rõ chuyện gì xảy ra thì một bóng dáng nho nhỏ đã nhào thẳng vào lòng.
Lực đẩy mạnh khiến anh không khống chế được lùi về sau hai bước, lúc này mới thấy rõ ràng thứ trong ngực mình là Tô Tử Du nước mắt giàn giụa.
Tô Nhất Trần: "? ”

Tô Tử Chiến và Tô Tử Du đều hiểu chuyện từ khá sớm, hơn bốn tuổi đã bắt đầu ngủ riêng rồi, ba năm qua không hề dựa dẫm vào anh, cũng chưa bao giờ xảy ra tình huống như này.
"Chuyện gì vậy con?" Tô Nhất Trần khom lưng, nhẹ nhàng bế Tô Tử Du lên, bàn tay to lớn chầm chậm vỗ lưng cậu nhóc.
Tô Tử Du cũng không nhớ được đã bao lâu rồi mình không được ba ôm như thế.
Cậu chỉ nhớ rõ từ sau khi cô út mất tích, bầu không khí trong nhà vô cùng ngột ngạt, ba luôn bận chuyện đi đi về về không thấy bóng dáng, bà nội thì vào viện dưỡng lão, các chú đều hối hả ngược xuôi tìm kiếm cô út.
Trong nhà chỉ có dì Ngô, giúp việc và chú Nhiếp, ngoài ra còn có ông nội nhưng sắc mặt ông luôn lạnh lùng, cậu nhìn đã run sợ nên không dám đến gần.
Chú Nhiếp và dì Ngô không phải người thân ruột thịt của cậu, thật ra thím hai cũng ở nhà cả ngày nhưng thím ấy chỉ để ý Hân Hân thôi.
Có đôi khi Tô Tử Du vô cùng hâm mộ Hân Hân, mặc dù khi đó cứ hở một chút là cô nhóc lại khóc lóc ầm ĩ, nhìn mà chẳng ưa nổi.
Thế nhưng ít nhất có người chống lưng nên cô nhóc mới dám ngang ngược như vậy.
"Ba ba..." Tô Tử Du càng nghĩ đến những chuyện rối ren này càng khóc dữ tợn, dường như cơn sợ hãi đã hòa lẫn với nỗi tủi thân khiến nước mắt nước mũi cậu thi nhau rơi xuống như mưa.
Tô Nhất Trần: "..."
Tô Tử Du nằm sấp trên vai Tô Nhất Trần, tiện thể quệt hết nước mắt nước mũi lên áo ba.

Dù sao thì tính cậu nhóc vốn như thế, chẳng lâu sau đã nhận ra mình khóc như vậy mất mặt quá, cố gắng bình tĩnh lại.
Tô Nhất Trần tiện tay đóng cửa phòng lại, ôm Tô Tử Du vào phòng, thả người xuống sofa, sau đó rót cho cậu nhóc một ly nước ấm, cầm khăn mặt sạch sẽ lau mặt cho con trai.
"Bình tĩnh lại chưa?" Anh hỏi.
Tô Tử Du ngập ngừng gật đầu: "Dạ rồi.


Tô Nhất Trần ngồi xuống đối diện với con, hơi khom lưng, chống khuỷu tay trên đầu gối.
"Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?"
Tô Tử Du lập tức khó mở miệng, nên nói là cậu mơ thấy ác mộng hay là trong phòng có quỷ đây?

Mặc kệ là cái nào, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy buồn cười lắm rồi.
Thấy Tô Nhất Trần nhìn mình, Tô Tử Du đành phải lí nhí: "Hình, hình như trong phòng con có quỷ…”
Ngay khi Tô Tử Du ủ rũ cúi đầu cho rằng sẽ nghe được câu “buồn cười”, chỉ thấy ba cậu đứng dậy, nói: "Đi thôi.


Tô Tử Du vội vàng đứng lên: "Đi đâu ạ?”
Tô Nhất Trần: "Đến phòng con xem thử.


Tô Tử Du: "..."
Một lát sau, hai ba con trở lại phòng Tô Tử Du, Tô Tử Du nắm chặt góc áo Tô Nhất Trần không dám buông.
Tô Nhất Trần bật hết đèn trong phòng lên, híp mắt nhìn quanh một vòng, đường nhìn bỗng dừng trên tủ quần áo của Tô Tử Du.
Cửa tủ quần áo mở rộng, để lộ quần áo treo gọn gàng bên trong: Hai bộ đồng phục mùa hè, hai bộ đồng phục mùa xuân và mùa thu, một số cái áo thun.
Tô Tử Du trợn to mắt, lắp bắp: "Con, lúc con rời đi cửa tủ quần áo này chỉ hé ra một chút…”
Đúng vậy, chắc chắn lần này cậu không nhớ lầm!
Ngoài cửa truyền đến tiếng vang nhỏ như tiếng bước chân, Tô Nhất Trần nhanh chóng đi qua, soạt một tiếng kéo cửa ra..


Bình luận

Truyện đang đọc