Chương 205
Nhưng trường học không cho phép mang theo điện thoại di động hay đồng hồ thông minh các kiểu, cậu muốn gọi cho ba thì phải đi tìm giáo viên chủ nhiệm…
Thôi được rồi.
Tô Tử Du liếc Túc Bảo đang nhấc hai cái chân ngắn cũn lộc cà lộc cộc đi theo bên cạnh mình, cho nhóc béo, à không em gái mình ăn no trước đã rồi tính sau…
Tô Tử Du dẫn Túc Bảo đến căng tin, tiến thẳng đến khu “phố ẩm thực”.
Hai bên căng tin đều có một siêu thị nhỏ và một khu “phố ẩm thực”, đương nhiên chất lượng ăn uống của trường tư thục cao cấp cũng thuộc diện tốt nhất nên giá cả rất đắt.
Phố ẩm thực không bố trí theo kiểu hàng quán vỉa hè mà các quán ăn đều là những cửa hàng nhỏ san sát nhau, bên trong đặt sofa cạnh cửa sổ sát đất, trang trí bằng đèn sao xen lẫn hoa tươi… khắp nơi đều tỏa ra mùi tiền thơm phức.
“Ông chủ, cho con một phần lẩu dê và hai cái đùi dê nướng.”
Túc Bảo vội vàng bổ sung: “Tôm nữa ạ, ông nội rùa cũng muốn ăn. ”
Tô Tử Du cạn lời: “Với thêm một đ ĩa tôm sống.”
Ông chủ: “Hả? Giờ vẫn còn khá sớm, nguyên liệu nấu ăn đều không…”
Tô Tử Du lấy thẻ cơm ra: “Con trả gấp đôi.”
Ông chủ: “Được! Xin chờ tầm mười lăm phút!”
Túc Bảo trợn tròn mắt.
Wow.
“Anh trai thật lợi hại!” Bé sợ hãi thán phục.
Không biết tại sao Tô Tử Du lại có cảm giác tự hào đầy khó hiểu.
“Hừ, phiền phức.” Cậu nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, vô cùng ngạo kiều.
Chẳng lâu sau, lẩu dê và đùi dê nướng đã được mang lên, Túc Bảo lấy cụ rùa ra khỏi balo, đặt một con tôm kế bên miệng nó rồi nhón một miếng táo trên bàn đưa cho Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ há miệng ngoạm lấy miếng táo, nhảy từ trên cánh tay của bé xuống bàn, xếp hàng cạnh cụ rùa gặm trái cây.
Lúc này Túc Bảo mới vươn tay nhỏ, chuẩn bị cầm lấy một cái đùi dê nướng.
“Đến lượt Túc Bảo ăn rồi!” Bé vui vẻ reo lên.
Tô Tử Du nhíu mày: “Chờ một chút.”
Túc Bảo khó hiểu ngẩng đầu, chỉ thấy Tô Tử Du cầm đôi bao tay dùng một lần lên, nhích lại gần đeo vào cho bé.
“Khách hàng” ở phố ẩm thực đều là học sinh tiểu học nên bao tay cũng được làm theo size thích hợp, Tô Tử Du thoải mái tròng vào tay Túc Bảo.
“Cảm ơn anh trai ạ!” Túc Bảo cất tiếng giòn tan, đồng thời bị hương thơm quyến rũ của đùi dê nướng làm ch ảy nước miếng.
Tô Tử Du: “…”
Suýt chút nữa là nước miếng trong suốt của bé con đã nhỏ lên mặt Tô Tử Du, cậu ra vẻ ghét bỏ: “Không cần cảm ơn, mau ăn đi.”
Cậu nam sinh cực kỳ ghét bỏ mà cầm lấy khăn giấy, lau miệng cho Túc Bảo.