TIỂU TÚC BẢO ĐÁNG GỜM

Chương 245

Hắn tập trung tinh thần, cuốn sổ nhỏ mà ngày thường chỉ mở một nửa, nay mở tiếp nửa sau.

Gân xanh trên trán Kỷ Trường hơi gồ lên, cuối cùng cũng lật tới trang viết về Túc Bảo.

“Chết tiệt….. trừ khi sách tự động mở ra, nếu không mỗi khi mình mở đều tiêu hao phần lớn sức lực…”

Sau khi loay hoay mở tập sách, lại trông thấy cột ba mẹ ruột viết:

[Mẹ ruột: Tô Cẩm Ngọc]

[Ba ruột: không rõ]

Kỷ Trường: “..”

Hắn gập sách lại, sờ sống mũi cao thẳng của mình, ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Bỏ đi, tìm ba ruột gì chứ, chúng ta không cần.”

Túc Bảo ngủ rất say.

Trong mơ, cô bé lạc trong sương trắng, xa xa là rừng rậm.

“ Túc Bảo, qua đây.” một giọng nói trầm thấp vang lên.

“Ba?” Túc Bảo vô thức thốt lên, đôi chân ngắn đi về phía rừng cây.

Nhưng đi mãi đi mãi không thấy điểm đến.

Túc Bảo mệt mỏi đặt mông xuống đất, bên tai vang lên tiếng cười: “ha ha”

Cô bé giật thót, vừa ngoảnh đầu đã thấy một bà lão mặc đồ Đường màu xanh đang ngồi xổm trước mặt nhìn cô bé chằm chằm, nhe răng cười cười.

“Con tìm ba con hả, bà biết, bà nói cho con nhé….”

Bà cụ vận đồ nhà Đường duỗi tay….

Túc Bảo bất ngờ tỉnh giấc, mở choàng hai mắt.

Ngày hôm sau, lại đến ngày cuối tuần khiến người ta cảm thấy sung sướng nhất.

Tô Tử Chiến và Tô Tử Du khá là có tính kỷ luật tự giác, vẫn thức dậy lúc bảy giờ nhưng Tô Tử Tích và Hân Hân thì lại khác, khi chưa bị đói meo cả bụng thì tuyệt đối sẽ không trở mình.

Tô Tử Du dạo quanh giá sách ở tầng một, ngồi ngay ngắn thẳng tắp, trên khuôn mặt nhỏ toàn là vẻ nghiêm nghị.

“Cường độ cảm ứng từ… B=F/IL…”

“Thông lượng từ… Φ là thông lượng từ, B là cường độ cảm ứng từ…”

“Giả sử rằng thông lượng từ được xác định bằng một giá trị nhất định, muốn đạt tới giá trị bằng Φ, B và F được đặt…”

Tô Tử Chiến ngồi ở đối diện đang đọc văn học Shakespeare ngẩng đầu: “?”

Em ấy đang tính cái quỷ gì vậy!

Tô Tử Chiến nói: “Em lại đợi Túc Bảo à?”

Trong hoàn cảnh bình thường thì Tô Tử Du thích ở trong phòng một mình, bởi vì phòng của cậu có một cái bàn học siêu to khổng lồ, có thể chứa đủ đống sách vở cao như núi của cậu.

Tô Tử Du không thèm ngẩng đầu lên, buột miệng thốt ra: “Nói linh tinh.”

Tô Tử Chiến cười nhạo, lấy điện thoại ra bấm.

“Ngày hôm qua em đi qua đi lại ở chỗ đó, thế mà còn nói là không phải tìm Túc Bảo, nhưng anh nhìn thấy em đi qua đó rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc