TIỂU TÚC BẢO ĐÁNG GỜM

Chương 222

Phía sau, cô Vương dạy tiếng Anh khoang tay lải nhải: “Tôi đã nói là tôi không biết rồi mà, liên quan gì đến tôi! Nhìn đi, tự con bé chạy tới chỗ này, trách người khác được chắc?”

Hóa ra là sau khi tan học, các bạn đều đi xếp hàng chờ phụ huynh đón trước cổng trường, cô chủ nhiệm phát hiện thiếu mất Tô Tử Du, Túc Bảo và Tuyết Nhi.

Mẹ Tuyết Nhi vội vàng tiến tới ôm con mình lên: “Tuyết Nhi?”

Cả người cô bé dính đầy bùn đất, tóc tai rối bời, suýt nữa thì mẹ ruột như cô ta cũng không nhận ra!

Tuyết Nhi từ từ tỉnh lại, bỗng nhiên hức một tiếng òa khóc.

“Đau đau đau! Đau quá!”

Lúc này mẹ Tuyết Nhi mới phát hiện trên mặt cô bé đầy vết thương, cánh tay và bắp chân cũng bị trầy da… Mặt mũi bầm dập, răng cửa rớt mất một cái, vành mắt tím đen, xấu hơn cả Trư Bát Giới.

“Chuyện gì thế này?” Mẹ Tuyết Nhi muốn nổi giận nhưng nhác thấy Tô Nhất Trần đang ở đây, cô ta đành cứng rắn nuốt lại lời chỉ trích đã sắp chực trào.

Đây là người nhà họ Tô đấy…

Chỉ nghe cô ta đổi giọng, hỏi: “Là Tuyết Nhi đã làm sai chuyện gì à con?”

Tuyết Nhi vô cùng tủi thân, cô bé có làm gì sai đâu! Cô bé còn chẳng biết chuyện gì xảy ra, tỉnh lại đã thấy mình đang ở trong rừng cây nhỏ rồi, còn bị đánh thành đầu heo như này!

Tại sao mẹ cô bé không giống như cậu Túc Bảo, mặc kệ chuyện gì cũng đều bảo vệ cô bé trước tiên?

Nghĩ tới đây, Tuyết Nhi càng khóc dữ dội hơn.

Tô Nhất Trần nhìn Tô Tử Du: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Túc Bảo cúi đầu như đứa trẻ vừa làm sai, đang định lên tiếng thì Tô Tử Du đã lạnh lùng nói: “Là con đánh.”

Mẹ Tuyết Nhi ngơ ngác: “Tại sao…”

Tô Tử Du đút hai tay vào túi quần, hừ một tiếng: “Cậu ấy chọc em gái con, mách lẻo em ấy chuyền giấy trong giờ học, tan lớp lại kéo con đến rừng cây tỏ tình. Mới tí tuổi đầu đã bắt chước lão yêu quái Bạch Liên ngàn tuổi, còn dám yêu thầm con? Không đánh, giữ lại ăn Tết à?”

Mọi người: “…”

Đầu tiên Tô Tử Du nói chuyện tất cả mọi người đều biết, đương nhiên là đã giấu giếm một số chi tiết, tránh để người khác nghi ngờ, sau đó ôm hết những điểm quan trọng về mình…

Mẹ Tuyết Nhi vội la lên: “Cho dù như vậy thì cháu cũng không nên đánh con gái cô mạnh bạo như thế chứ.”

Tuyết Nhi thích cậu đấy, được người khác thích là chuyện tốt mà, sao lại đánh người?

Tô Tử Du hừ hừ: “Thế vẫn còn nhẹ chán.”

Cô Vương đứng bên ngoài khoanh tay, nhíu mày nói: “Tuyết Nhi tố cáo các em chuyền giấy trong lớn có oan ức cho các em không? Em còn dám ngụy biện? Bản thân mắc lỗi còn đánh người tố giác?”

Tô Tử Du cười khẩy: “Đúng vậy, Tuyết Nhi tố giác không sai, thế nhưng em cứ muốn đánh cậu ta đấy, thế nào?”

Cô Vương nghẹn họng không nói nên lời.

Đường Tử Hàng đầy mặt hâm mộ, trâu bò trâu bò, sau này Tô Tử Du sẽ là đại ca của cậu ta!

Vốn dĩ cậu ta chuyền giấy cho Túc Bảo để hỏi sau giờ học có thể sờ Tiểu Ngũ và cụ rùa của bé được không, ai ngờ Tuyết Nhi lại to giọng báo cáo, hại cả đám bị phạt đứng bốn mươi lăm phút.

Bình luận

Truyện đang đọc