TIỂU TÚC BẢO ĐÁNG GỜM

Chương 315

Người nhà họ Mộc hồi hộp nhìn Túc Bảo, may sao cô bé đã gật đầu: “dạ, nhưng Túc Bảo chẳng hề muốn nói không sao đâu.”

Mộc Quy Phàm cong môi: “Vậy thì không cần nói.”

Bà cụ Mộc thở phào, lập tức chuyển đề tài: “Túc Bảo đúng là đứa trẻ ngoan, con ấy, sao không sớm nói cho mọi người biết ba con là Tiểu Phàm chứ? Nếu con nói sớm thì bà cố nội nào làm ra mấy chuyện hồ đồ như vậy!”

Ông cụ Mộc cũng niềm nở nói: “Đúng là nước dâng làm ngập đền Long Vương! người nhà không nhận ra nhau nên xảy ra tranh chấp không đáng có!”

Cái miệng cao ngạo chẳng nể nang ai của đám người này biến mất rồi, thay vào đó là mồm miệng ngọt xớt ra sức nịnh nọt.

Bà cụ Mộc duỗi tay về phía Túc Bảo: “Ôi, chắt ngoan của bà cố nội ơi! Mau đến cố nội bế con nào!”

Ông cụ Mộc cảm khái: “Chớp mắt chúng ta đã có đứa chắt lớn chừng này rồi, bốn thế hệ dưới một mái nhà, ôi, phúc phận này lớn quá.”

Bọn họ mặt mày rạng rỡ nhìn Túc Bảo, hận không thể kêu Túc Bảo lập tức gọi ông cố nội, bà cố nội…

Được vậy thì mọi xích mích trong đêm nay sẽ được hóa giải!

Tiếc thay Túc Bảo không thèm liếc nhìn ông bà Mộc một cái, hừ một tiếng quay đầu đi.

“Còn lâu Túc Bảo mới cần họ làm ông cố nội bà cố nội nha!”

Túc Bảo đếm ngón tay, tính toán: Ông cụ Quan nói cháu trai Mộc Minh Viễn là Mộc Quy Phàm, Mộc Quy Phàm là ba của cô bé…. ba của ba gọi là ông nội, ba của ông nội gọi là ông cố nội.

Vậy nên, ông nội của cô bé phải là Mộc Minh Viễn mới đúng.

“Ông cố nội và bà cố nội của Túc Bảo đã mất rồi!” Túc Bảo nói: “ Chẳng có nửa xu quan hệ nào với hai ông bà cụ đây!”

Hôm đó ông cụ Quan đã nói, ông cố Mộc Minh Viễn bị báo thù vì thân phận nội gián bị bại lộ, vì thế bà cố nội và ông bà nội đều mất rồi.

Ba cô bé trốn thoát được.

Ông cụ và bà cụ Mộc cứng mặt, cười ngượng: “Ông cố nội của con là anh trai của ta, cho nên ta cũng là ông cố nội của con mà!”

Túc Bảo hồ nghi nhìn Mộc Quy Phàm.

Mộc Quy Phàm cụp mi nhìn cô bé, giải thích: “Ông cố nội của con là con một, không có anh chị em.”

Túc Bảo bừng tỉnh ngộ: “Vậy họ là hàng giả phải không?”

Mộc Quy Phàm vô cùng hài lòng với hai chữ ‘hàng giả’, gật đầu khẳng định: “Không sai.”

Mọi người kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau.

Phân tích nửa ngày trời, hóa ra nhà họ Mộc chẳng có chút quan hệ gì với chiến thần?

Bà cụ Mộc và ông cụ Mộc không nén nổi cơn tức.

Sao có thể nói không liên quan gì, anh em họ không phải quan hệ ư?

Mộc Quy Phàm nay đã khác xưa, sao họ có thể để mất một đứa cháu tài giỏi như này….

Bà cụ Mộc cười nói: “Ô, xem con kìa, sao lại nói chuyện như vậy, sao có thể nói là không có quan hệ gì chứ? Anh em họ cũng là anh em mà.”

Ông cụ Mộc: “Đúng, trong người chúng ta đều chảy dòng máu của nhà họ Mộc! Ôi, mấy người trẻ tuổi luôn thích nói đùa vậy đó!”

Mộc Quy Phàm khịt mũi: “Dòng máu nhà họ Mộc? Đáng tiếc các người không xứng…”

Bình luận

Truyện đang đọc