TIỂU TÚC BẢO ĐÁNG GỜM

Chương 633

“Thì ra thái giám là như thế này!”

“Chậc chậc, chậc chậc chậc chậc…”

Quỷ xảo quyệt bị trói chặt căm phẫn ngút trời, thét chói tai: “Cút!”

Nó vô cùng nhục nhã, chưa bao giờ gặp được ai vô sỉ như vậy hết á!

Quỷ nhu nhược thấy một màn này bỗng kẹp lấy đầu gối theo bản năng…

Túc Bảo: °д°

Hình như dì đào hoa đang kiểm tra thứ kì quái gì đó, ý bé là tìm pháp bảo có thể giúp quỷ xảo quyệt “tàng hình” cơ mà!

Quỷ đào hoa vừa lắc đầu vừa tìm kiếm: “Yên tâm, bà đây không có hứng thú với nhúm thịt kia của nhà ngươi, vừa xấu vừa nhỏ còn không có cả trứng, bà xxx ngươi làm cái gì!”

Quỷ xảo quyệt: “…”

Ánh mắt quỷ đào hoa chợt sáng ngời, nó móc ra một vật hình tròn đen như mực, trông dáng vẻ khá giống ngọc thạch từ lồng ngực quỷ xảo quyệt.

“Tìm được rồi nay!” Nó lấy viên ngọc đen ra, đưa cho Túc Bảo.

Túc Bảo quan sát, không nhìn ra cái gì, chỉ có thể tạm thời cất đi đã.

Quỷ xảo quyệt đã tuyệt vọng.

Chỉ nghe Túc Bảo hỏi: “Nói đi, ngươi chết thế nào, sao lại biết ta?”

Nó nghẹn khuất quay đầu: “Muốn chém muốn giết hay róc thịt tùy ngươi, ta sẽ không bao giờ…”

Túc Bảo duỗi cổ tay ra: “Há?”

Quỷ xảo quyệt quay đầu theo bản năng, kết quả va phải cổ tay Túc Bảo, bị dây đỏ đánh đến mặt mũi sưng vù.

“…”

Nó cắn răng: “Ta tuyệt đối…”

Túc Bảo bỗng đè đầu nó lại, đẩy mạnh về phía sợi dây đỏ.

Xèo…

Một tia sáng đỏ chớp lóe.

Quỷ xảo quyệt bầm dập tóc tai bù xù, cơ thể tê dại: Mịa nó vậy cũng được á?

“Ta nói!” Quỷ xảo quyệt nghẹn khuất không thôi.

Hộc máu, sớm biết như vậy nó còn phản kháng làm cái đách gì?

Vô duyên vô cơ bị đánh mấy lần… Đúng là uất ức thấu trời!

“Ta sinh năm 1844, cha ta vứt bỏ ta không thèm nuôi nấng, ta ăn không đủ no, vì kế sinh nhai nên đành tự xoẹt xoẹt*, vào cung làm thái giám…”

*Tức là tự cắt của quý đó.

Túc Bảo mờ mịt: “Tự xoẹt xoẹt? Xoẹt xoẹt như thế nào?”

Ý nó là sao nhỉ…

Quỷ đào hoa ho khùng khục: “ y dà Túc Bảo, trẻ con đừng hỏi mấy chuyện này…”

Bình luận

Truyện đang đọc