TIỂU TÚC BẢO ĐÁNG GỜM

Chương 220

Cục bột nhỏ vui vẻ lắc lư hồ lô.

Một dì mập, một dì xấu xí, có phải hồ lô của cô bé sắp được lấp đầy rồi không?

Túc Bảo nóng lòng hỏi: “Sư phụ, hồ lô của con sắp sửa đầy rồi phải không?”

Một con quỷ khổng lồ như vậy!

Kỷ Trường xoa đầu Túc Bảo, nói: “Sư phụ dạy con xem!”

Hắn nắm lấy một ngón tay Túc Bảo , ấn ở trên thân hồ lô, nói: “Tập trung tinh thần.”

Túc Bảo tập trung tinh thần, đột nhiên, cô bé nhìn thấy không gian bên trong hồ lô.

Không gian rộng lớn giống như một căn phòng lớn.

Dì xấu xí đang nằm chán chường.

Dì mập giậm chân, vẫn tức giận chửi bới.

Con quỷ khổng lồ như ban nãy mà giờ ở trong không gian hồ lô chỉ như nhét kẽ răng.

Quả thật là như vậy.

Túc Bảo định thần lại, chỉ thấy quả hồ lô trên đầu ngón tay vẫn nhỏ bằng móng tay, khẽ lay động trước mặt cô bé.

Cục bột nhỏ than thở: “Bao giờ mới đầy đây!”

Kỷ Trường cong môi, đùa dai: “Không biết, con kêu anh trai con tính thử xem.”

Sư phụ và đồ đệ quay đầu lại nhìn Tô Tử Du đang ở bên cạnh.

Da đầu Tô Tử Du tê dại: “Đừng hỏi anh!”

Cậu không tính toán cái thứ này đâu, đánh chết cậu cũng không tính!

Yêu cầu cậu tính nữ quỷ chiếm bao nhiêu mét vuông thì thà kêu cậu từ bỏ môn toán, lý, hóa yêu thích của mình để theo học những môn nghệ thuật tự do nặng mùi và khó nhằn.

“Tại sao ạ? Chẳng phải anh trai tính toán giỏi lắm ư?”

Tô Tử Du: Không, cậu không hề lợi hại nha.

Túc Bảo ngồi xổm dưới đất rồi vẽ lên nền đất: “Anh ơi anh xem, đây là phòng trong hồ lô, đây là dì xấu xí và dì mập….. căn phòng lớn cỡ này….. dì mập dì xấu xí chừng này…..xin hỏi cần bao nhiêu dì mập và dì xấu xí mới có thể nhét đầy hồ lô ”

Tô Tử Du: “…”

Giả sử dì mập = x, dì xấu xí = y.

Không, còn lâu cậu mới muốn tính cái này!

Nhưng bàn tay của Tô Tử Du như có suy nghĩ của riêng nó, khi nhìn thấy thứ gì đó liên quan đến số học, cậu lại lập tức muốn làm toán.

“Thể tích của nữ quỷ = x + y… Trong căn phòng này, diện tích =… Vậy, để lấp đầy căn phòng, x≈19, y≈100…”

“Vì vậy, em cần khoảng 19 dì mập và khoảng 100 dì xấu xí.”

Túc Bảo nghiêm túc gật đầu: “Dạ dạ, hiểu rồi!”

Kỷ Trường: “…”

Tính xong, Tô Tử Du chẳng nói chẳng rằng quăng luôn thanh gỗ, vờ như mình chưa từng thực hiện phép tính.

Bình luận

Truyện đang đọc