TIỂU TÚC BẢO ĐÁNG GỜM

Chương 670

Vu Sâm Lâm cảm thấy bị sỉ nhục, hóa ra trong mắt nhà họ Tô, ông cụ chỉ là một con kiến hôi, vậy mà ông cụ còn tưởng mình là ân nhân của nhà họ Tô cơ đấy!

Trong sự im lặng chết chóc, giọng nói trong trẻo của Túc Bảo bỗng vang lên: “Hóa ra là một kẻ lừa đảo, chả trách Túc Bảo luôn muốn cãi lại lời của ông cụ này!”

Thế nên không phải do cô bé phản nghịch, bé vẫn rất ngoan, chỉ tại ông cụ này quá xấu xa thôi.

Vu Sâm Lâm đỏ bừng mặt, vốn chẳng phải người có thân thế nổi bật hay kiến thức hơn người nên ông cụ luôn có biểu hiện giống kẻ tiểu nhân đắc ý. Bây giờ bị vạch trần trước bàn dân thiên hạ, ông cụ chẳng còn mặt mũi nào đứng trước mặt người khác nữa.

“Được….được, nhà họ Tô các người giàu có lớn mạnh nên nói gì cũng đúng phải không? Tôi thừa nhận!”

Vu Sâm Lâm cố giữ chút tôn nghiêm cuối cùng rồi phất tay áo rời đi.

Mộc Quy Phàm nói: “Vạn Đảo, tiễn ông cụ một chặng đường, tiện thể tặng thêm suất ăn mười năm tù và một cái còng tay bằng vàng.”

Vạn Đảo: “Như vậy hình như chưa đủ sang trọng, tặng thêm cho ông cụ một cái thùng, một đôi dép và vài người bạn tốt cùng phòng giam nữa nhé!”

Vu Sâm Lâm xém chút nữa ngã ngửa.

“Các người…” Ông cụ đã thừa nhận hết rồi, bọn họ còn muốn gì nữa!

Vu Sâm Lâm vừa tức giận lại ấm ức, vừa không cam tâm lại hối hận, suýt chút nữa hộc máu mà chết…

Sau khi y tá Quyên bị dẫn đi, chứng chỉ chuyên môn điều dưỡng của chị ta bị thu hồi, chị ta còn bị đưa vào bảng danh sách đen công bố rộng rãi.

Đến các video trên các website phổ biến cũng vạch trần chị ta, hoàn toàn cắt đứt đường lui của chị ta sau này.

Sau khi được thả về nhà, y tá Quyên nghiến răng nghiến lợi mắng: “Một gia tộc lớn dường ấy mà lại đối đầu với cô y tá vô danh tiểu tốt là mình! Cái đồ lòng dạ hẹp hòi!”

Nhà họ Tô lắm tiền như thế, có cần thiết phải so đo tính toán với một người lao động vất vả kiếm tiền như chị ta không?

Khi y tá Quyên đang oán giận thì đột nhiên một chiếc bao tải từ trên trời rơi xuống.

Chị ta còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị người khác đánh đập dã man.

Sau một lát, đám người rời đi….

Y tá Quyên run rẩy xé bao tải, vừa kinh hãi vừa hoảng sợ.

Chị ta khóc không ra nước mắt, lê cái chân gần như bị đánh gãy về phía nhà.

Y tá Quyên chịu đựng cơn đau dữ dội và bước lên từng bước, cơn đau khiến chị ta không thể duỗi thẳng cổ, chỉ có thể nhìn cầu thang trước mặt.

Đúng lúc này, trước mặt chị ta bỗng xuất hiện một đôi chân!

Đồng tử y tá Quyên lập tức co lại!

Y tá Quyên suýt chút nữa đã hét chói tai, ngẩng phắt đầu lên—-Liền nhìn thấy một ông cụ mặc đồ đen kiểu cũ đang nhìn chị ta đăm đăm.

Ông cụ chống gậy, sắc mặt trắng bệch.

Y tá Quyên thầm nghĩ: Ông cụ này khá quen mắt, hình như mình đã gặp ở đâu rồi thì phải.

Nhưng chị ta không nhận ra, còn tưởng ‘người’ đứng trước mặt là cụ già nhà hàng xóm đi ra ngoài chơi, chị ta tức giận mắng to: “Thần kinh à? Nửa đêm không lo đi ngủ còn đứng lù lù ở đây thế hả!”

Y tá Quyên vừa vỗ ngực vừa chửi rầm trời.

Bình luận

Truyện đang đọc