TIỂU TÚC BẢO ĐÁNG GỜM

Chương 608

Tiểu Ngũ lại trưng bộ lông phát sáng màu xanh lá cây của mình cho con vẹt đuôi dài xem: “Sao em cứ im lặng mãi thế? Lẽ nào em chưa biết nói? Trời ơi! Không được, anh dạy em nhé!”

Túc Bảo: “….”

Tiểu Ngũ: “Khụ, nghe anh nói nè, em nhất định sẽ thích anh thôi, nếu không….anh sẽ tìm cách khiến em thích anh.”

Túc Bảo: “Tiểu Ngũ….”

Tiểu Ngũ rũ lông chim, hơi nghiêng đầu về phía trước, ghé sát vào lồng của vẹt đuôi dài: “Anh phát hiện ra em không hợp yêu đương….Ừm, hợp để kết hôn hơn!”

Vẹt đuôi dài chịu hết nổi, nói to: “Ta là vẹt đực! Ngươi là đồ ngốc, đồ ngốc!”

Tiểu Ngũ: “….”

Tiểu Ngũ lập tức quay đầu nhìn Túc Bảo: “Chúng ta đi thôi, đi mau đi mau lên!”

Túc Bảo: “…”

Đám nhân viên xung quanh cố nhịn cười, cuối cùng không kìm nén được mà cười phá lên.

Túc Bảo cảm thấy vô cùng mất mặt!

Cô bé cầm chắc lồng của Tiểu Ngũ rồi chạy như bay để thoát khỏi hiện trường bẽ mặt của Tiểu Ngũ.

Chạy tới đại sảnh bên ngoài.

Tiểu Ngũ hót: “À a~ Núi sông không lối thoát~ lão phu bàn về chuyện thiếu niên, trị thận hư…À a~ núi và sông Tứ Xuyên sao mà hoang tàn…ôi cái tháp, trời xanh mênh mông mù mịt, mọi người ai thích ăn giăm bông nào?”

Túc Bảo trưng ra bản mặt ‘chị bị em đánh bại rồi’, nghiêm túc thảo luận: “Tiểu Ngũ, em học những thứ này từ chị Hân Hân phải không?”

Tiểu Ngũ lắc đầu: “Thiên cơ tuyệt đối không thể tiết lộ!”

Túc Bảo đặt lồng vẹt lên hành lý, một tay kéo hành lý, một tay xách túi bánh ngọt ăn dở, hoa quả rồi theo bảng chỉ dẫn đi ra ngoài.

Tô Tử Tích vẫn đeo tai nghe, đi ngay sau Túc Bảo.

Hoàn toàn không nhìn thấy mấy đặc công đang trà trộn trong đám đôngnhư người bình thường, những người này đeo kính, trên kính có gắn một chiếc camera nhỏ.

**

Trang viên nhà họ Tô.

Trước mặt Mộc Quy Phàm đang đặt bốn cái máy tính, mỗi máy tính đều nhận được hình ảnh giám sát từ ‘tiền tuyến’.

Ông cụ Tô nghiêm mặt: “Đã nói để con bé tự lập, sao còn bày ra mấy thứ này làm gì?”

Tay ông cụ Tô cầm tờ báo, khóe mắt vẫn liếc nhìn màn hình máy tính của Mộc Quy Phàm.

Mộc Quy Phàm không buồn ngẩng đầu, nói: “Bác bớt liếc mắt về phía này thì con còn tin lời bác nói.”

Ông cụ Tô: “….”

Mộc Quy Phàm: “Còn nữa, con đang thực hiện nhiệm vụ giám sát tên gián điệp chứ đâu có quay mình hình ảnh Túc Bảo!”

Ông cụ Tô cười lạnh: “Trung tâm ống kính của cậu dịch chuyển một chút thì tôi đã tin cậu rồi.”

Bà cụ Tô đẩy chồng ra một bên: “Tránh ra, ông không xem thì tôi xem.”

Ông cụ Tô: “….”

Bình luận

Truyện đang đọc