TIỂU TÚC BẢO ĐÁNG GỜM

Chương 441

Cô ta đang muốn giải thích, lại nghe Du Sâm Miểu khiếp sợ thốt lên: “Không thể nào! Tối qua cô ấy ngủ với tôi… Tôi có thể thề bằng tính mạng của mình, lúc lên giường tối hôm qua, cô ấy vẫn còn là xử nữ!”

Chu Tiêu: “…”

Nghị Bân: “…”

Hai người chỉ cảm thấy sấm giật chớp lóe đùng đoàng, nguyên đàn thảo nê mã* đang phi nước đại trên thảo nguyên xanh rờn trên đầu mình.

*Caonima trong tiếng Trung giản thể là 草泥马 (Thảo nê mã) nghĩa đen dịch sát là ‘Ngựa cỏ bùn’ là một con vật tưởng tượng được cộng đồng mạng Trung Quốc đại lục dùng như một biểu tượng thách thức sự kiểm duyệt internet ngặt nghèo ở Trung Quốc. Hình ảnh của nó giống như con lạc đà không bướu Nam Mỹ (Alcapa). Tuy nhiên Caonima còn đồng âm (khác thanh điệu một chút) với câu chửi rất bậy và phổ biến trong tiếng Quan thoại (giống ‘Đê ma ma’ ở Việt Nam).

“Em…”

Hai người nhìn Lâm Tuyết Anh chằm chằm, mãi lâu sau mới tìm lại giọng mình.

Chu Tiêu: “Lúc tiểu Anh Đào lên giường với tôi cũng là xử nữ.”

Nghị Bân nắm chặt tay: “Với tôi cũng thế.”

Ngay cả đồ ngốc cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, chẳng trách sau khi cô nàng lên giường với bọn họ lần đầu tiên thì không chịu ngủ nữa… Lúc đó bọn họ còn tưởng rằng cô nàng trong sáng nên thẹn thùng, ai mà ngờ lại là diễn trò chứ.

Du Sâm Miểu vô cùng thất vọng, chuyện đã đến nước này, còn cái gì không hiểu, cô gái trước mặt này một chân đạp ba thuyền. Mà ba người bọn họ thì bị cô nàng đùa giỡn trên lòng bàn tay, vốn tưởng rằng đối phương ngây thơ trong sáng, giờ xem người “ngây thơ” là bọn họ mới đúng.

Chu Tiêu mệt tim, đau lòng lùi về sau một bước, ánh mắt hiện lên vẻ kiên quyết: “Nếu chúng ta chỉ là đồng nghiệp thì dừng lại ở đây thôi, về sau em tự lo cho bản thân đi.”

Dứt lời, anh ấy bỏ đi thẳng.

Lâm Tuyết Anh cảm nhận cơn đau thấu gan, nghẹn ngào hô lên: “Anh Chu Tiêu!”

Chu Tiêu khẽ dừng bước nhưng không hề ngoảnh lại, chẳng lâu sau đã biến mất trong đám đông.

Trong đầu Lâm Tuyết Anh tự động vang lên các kiểu nhạc nền: “Sau đó, đến khi tôi đã học được cách yêu thì người ấy đã biến mất trong biển người…”, “Người tôi yêu nhất lại muốn cắt đứt quan hệ với tôi~” “Đã nói sẽ yêu em mãi mãi, sao giờ đây lại nỡ lòng nào phản bội lời thề ước khi xưa…”

Trái tim cô nàng nhói lên từng cơn, hu hu, người thích cô nàng nhất, tốt với cô nàng nhất chính là Chu Tiêu, không ngờ người tuyệt tình nhất cũng là Chu Tiêu!

Lâm Tuyết Anh muốn đuổi theo, nhận tiện sủi luôn.

Nghị Bân bất ngờ nắm chặt cổ tay cô nàng, kéo lại: “Tiểu Anh Đào, chưa giải thích đã muốn đi? Em không buông bỏ được anh ta đúng không?”

Du Sâm Miểu lập tức nắm lấy cái tay kia: “Nói, rốt cuộc trong lòng em thích ai nhất!”

Nghị Bân: “Chu Tiêu đã từ bỏ rồi, em chọn anh ta hay chọn anh?”

Du Sâm Miểu nhìn cô nàng chằm chằm không rời mắt.

Bà cụ Tô sững sờ, người trẻ tuổi bây giờ… Haiz, đỉnh đầu xanh rờn thế mà vẫn chịu được à?

Thấy rõ được bộ mặt thật của Lâm Tuyết Anh rồi, vậy mà vẫn lựa chọn tha thứ ư?

Đột nhiên bà cụ Tô nhận ra mình đã già rồi, không theo kịp suy nghĩ của giới trẻ.

Bình luận

Truyện đang đọc