TIỂU TÚC BẢO ĐÁNG GỜM

Chương 503

Dường như Tiểu Ngũ thấy rất vui, phành phạch bay qua bay lại, cứ bay ra rồi lại bay về…

Đúng lúc này, xa xa truyền đến tiếng kêu hoảng loạn sợ hãi, có người đang đau đớn kêu to, có rất nhiều âm thanh chói tai hỗn loạn vang lên.

Bà cụ Tô ngẩng đầu nhìn qua: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Mấy người vừa chạy tới vừa kêu: “Có người rơi xuống nước! Là hai bé gái!”

Mộc Quy Phàm nhíu mày, lập tức sải bước qua đó.

Túc Bảo nhìn chằm chằm mặt nước lấp lánh phản chiếu ánh đèn, đáy lòng chợt cảm thấy hoảng hốt.

Mộc Quy Phàm nhanh chóng xuyên qua đám đông, nhìn thấy có một cái đầu người đang nổi trên mặt sông ở phía xa xa.

Kỳ lạ là trên bờ sông còn có hai bé gái toàn thân ướt sũng vẫn luôn khóc lớn đang ngồi ở đó.

Ban nãy anh có nghe người ta bảo là có hai đứa trẻ bị rơi xuống nước, thế này là đã cứu được rồi à?

Một người phụ nữ trung niên gào khóc: “Còn con gái của tôi, con gái của tôi!”

Bà ta vừa nói vừa vội vàng muốn nhảy xuống sông.

Mộc Quy Phàm lập tức giữ chặt cô ta, nói: “Chị đừng đi xuống!”

Người phụ nữ trung niên không nghe, nhất quyết muốn đi xuống: “Con gái của tôi, mau cứu con gái của tôi đi!”

Nhưng mà có mấy bác trai bác gái ở trên bờ lại chợt la lên: “Không phải, là con trai… Còn một bé trai nữa!”

Rốt cuộc là trai hay là gái?

Người phụ nữ trung niên liều mạng đẩy Mộc Quy Phàm ra, lại bị Mộc Quy Phàm kéo lại.

Anh lạnh lùng hỏi: “Chị biết bơi không?”

Người phụ nữ trung niên nôn nóng lắc đầu.

Mộc Quy Phàm nói: “Đừng đi xuống, đợi ở đây, nghe rõ chưa?”

Anh nói xong lập tức nhảy xuống, mạng người quan trọng, thời gian không chờ đợi một ai.

Mộc Quy Phàm bơi về phía cái đầu đang trồi lên mặt nước kia.

Không ngờ lúc này người phụ nữ trung niên ở trên bờ lại nhảy xuống, gần bờ sông nước nông nhưng càng đến gần lòng sông sẽ càng sâu, bà ta vừa đi về phía lòng sông vừa nóng lòng kêu to: “Con gái của tôi, cứu con gái của tôi trước đi!”

Vừa nói xong mấy lời này, bà ta bước hụt một phát, lập tức chìm xuống sông!

Người phụ nữ trung niên theo bản năng kêu to, vô thức vùng vẫy.

“Cứu mạng…”

Mộc Quy Phàm rất bực, đã dặn bà ta là đừng xuống rồi, không biết bơi mà cứ nhất quyết đòi xuống dưới.

Anh nhìn về phía cái đầu lộ ra ở giữa sông, đã không còn cử động gì nữa.

Bác gái trung niên cách anh gần hơn, khoảng cách chỉ có hai mét.

Nếu anh cứu người ở giữa sông trước rồi mới quay lại cứu bác gái thì có lẽ bác gái này sẽ mất mạng, mà người ở giữa sông không còn cử động nữa, rất có khả năng đã chết rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc